Chương 7.3

“Hân tỷ còn đề nghị con tìm một người để làm bạn…” Thượng Quan nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy lời này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.

Quả nhiên, lập tức cô thấy cả cha và mẹ mình cùng liếc nhìn nhau, riêng biểu lộ trên mặt mỗi người lại hiện ra khác nhau.

Thượng Quan chỉ muốn cắn đầu lưỡi của mình, có trời mới biết chỉ là một câu nói, làm sao cô lại không thể nói ra cho đàng hoàng?

Chẳng lẽ là có một loại nào đó trong tiềm thức đang tác quái chăng?

“Hân tỷ còn nói con có thể thử nuôi thú cưng một chút!” Thượng Quan mau chóng lên tiếng, trên mặt là biểu cảm “hai người tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều”.

Vì thế cả cha và mẹ của cô, hai bên lại liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý ném cho cô một cái nhìn, ý nói “chúng ta không nghĩ ngợi gì nhiều đâu, chỉ sợ con mới là người suy nghĩ nhiều nha”.

Thượng Quan: “…”

“Nuôi một con thứ cưng sao? Nuôi mèo hay là nuôi chó đây?” Lý Tố Vân ra vẻ tự hỏi.

“Thật ra tốt nhất nên nuôi một con chuột hamster đi, thả ở trong l*иg, không cần phải lo chuyện lông lá rụng đầy khắp nhà.” Phản ứng đầu tiên của bà chính là về vấn đề rụng lông của chó mèo.

“Con còn chưa nghĩ tới vấn đề này!” Thượng Quan vội vàng nói.

Cô sợ nếu mình nói trễ một bước, ngày mai mẹ của cô sẽ liền cầm một con chuột hamster về nhà mất.

Thế nhưng tuy ngoài miệng cô nói vẫn chưa nghĩ tới, trong đầu lại chiếu ra hình ảnh của chú mèo con có bộ lông đen trắng bẩn thỉu kia, cùng với… cái người lật bụng mèo con lên xem.

Trong lòng bàn tay của Thượng Quan trở nên nóng dần ——

Ở chỗ đó, người kia viết xuống tên của nàng…

“Tuổi của Bối Bối cũng không còn nhỏ nữa.” Thượng Quan Vũ đột nhiên mở miệng.

Mạch suy nghĩ của Lý Tố Vân cũng bị cắt ngang, lập tức bị dẫn dắt đến một con đường suy nghĩ khác.

Bà chợt nhận ra điều gì đó.

“Bối Bối, thật ra con có thể thử mói chuyện với một người bạn trai…” Lý Tố Vân ước lượng từ ngữ, nói tiếp: “Thanh niên trai tráng, kiểu người hoạt bát như ánh mặt trời, có thể chọc cho con thấy vui vẻ…”

Bà muốn nói “Giống như kiểu người như mẹ yêu thích kiểu người như cha của con vậy”, nhưng lại cảm thấy một người làm mẹ nói ra những lời này thật sự không được nghiêm túc cho lắm, đành đổi giọng khác, nói tiếp: “Con đã hai mươi bốn tuổi rồi, mẹ và cha con sẽ không trách con yêu sớm đâu.”

Yêu sớm…

Khóe miệng của Thượng Quan giật giật mấy cái, trên mặt theo quán tính cũng bắt đầu đỏ lên.

Hai mươi bốn tuổi mà lại còn yêu sớm? Sợ là sẽ bị người khác cười đến rụng răng mất thôi?

“Dạ…” Thượng Quan rũ hai mắt xuống, nhìn chằm chằm vào chén cơm đã thấy đáy.

Cô thật sự không giỏi ứng phó với loại chủ đề này, nhất là khi còn lại trò chuyện với cha mẹ mình.

Thượng Quan Vũ nghe lời của vợ mình, tâm cũng vội chạy theo.

“Mẹ con nói quả thực không sai.” Ông dừng một lát: “Trong đơn vị của cha có mấy chàng thanh niên cũng không tệ. Có một người vừa mới tốt nghiệp Thạc sĩ đang tham gia công tác, tính tình cũng rất tốt. Cha giới thiệu cho con được không?”

Thượng Quan tròn miệng há ra, hoàn toàn không nghĩ tới từ lúc nào mà cha của cô cũng trở nên… hóng chuyện như vậy rồi?

Đây là “gần mực thì đen gần son thì đỏ” hay sao?

“Cha à, thật ra…” Thượng Quan định đi giải thích một chút, lại không biết nên giải thích từ đâu.

Thượng Quan Vũ cười, khoát khoát tay: “Bối Bối đừng căng thẳng, cha sẽ không để cho con kết hôn với nó đâu. Chỉ xem như con quen biết thêm một người bạn, tích lũy thêm kinh nghiệm yêu đương mà thôi.”

Thượng Quan im lặng nửa ngày cũng không kịp phản ứng, trong lòng thầm nghĩ, cha có biết theo lời của cha cô, yêu đương không lấy kết hôn làm một đích, cái này không khác gì loại lưu manh đùa giỡn tình cảm của người khác đó nha?