Chương 10

Ngày hôm sau, Thục phi trở lại bình thường, thậm chí còn không thèm nhìn ta, như thể ngày hôm qua chỉ là ảo ảnh.

Ta cũng không quan tâm, ta rất cảm kích Thục phi có thể nhắc nhở ta những việc đó. Trải qua một đêm suy nghĩ, ta đã tìm được cách từ những lời nói của Thục phi.

Báo thù hoàng hậu có thể từ từ tiến hành nhưng Tống Khanh Khanh này phải diệt trước.

Cho nên sáng sớm ta liền chuẩn bị một ít điểm tâm đi đến Khải Tường điện của Tống Khanh Khanh.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của tên thái giám canh cửa, ta liền biết tâm trạng hiện tại Tống Khanh Khanh không tốt.

Dù sao thì đã vào cung hai ngày, Tống Khanh Khanh đáng nhẽ nên được thị tẩm. Vì đã thị tẩm nên nàng ta chắc cũng biết thân thể hoàng thượng thế nào, biết thân thể hắn ta yếu kém sắp chết, tâm tình nàng ta tốt mới là lạ.

Tất nhiên là Thục phi nói đúng, thân thể hoàng đế không tốt có thể là giả, nhưng mà Tống Khanh Khanh làm gì biết chuyện này.

Ta bước đến nói với thái giám canh cửa: “Nô tỳ là người hầu của Cẩm Tú cung, là người quen cũ của Tống mỹ nhân, làm phiền công công giúp ta truyền lời…”

Nói xong, ta nhét một thỏi bạc cho thái giám, hắn ta gật nhẹ đầu rồi chạy vào trong.

Một lúc sau, thái giám bước ra: “Mỹ nhân nói cho phép ngươi vào…”

Ta cảm tạ tiểu thái giám rồi đi vào trong.

Có một cung nữ đứng chờ ở cửa, nhìn thấy ta liền dẫn ta vào.

Vừa bước vào vườn hoa đã thấy Tống Khanh Khanh đang ngồi trong đình nghỉ mát.

Ta tiến lên quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an mỹ nhân…”

Tống Khanh Khanh nhìn thấy ta, hai mắt sáng lên, thấy ta hành lễ quy cũ như vậy, trên mặt nàng ta liền đắc ý kiêu ngạo, nhưng giọng điệu lại không tốt chút nào: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ta cúi đầu nói: “Nô tỳ muốn mỹ nhân cho phép nô tỳ từ Cẩm Tú cung qua đây….”

Tống Khanh Khanh lập tức trừng mắt nhìn ta: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta có thể đắc tội Thục phi sao?"

Sau khi nghe Tống Khanh Khanh nói xong, nghi ngờ của ta lập tức được chứng thực, hoàng đế quả thực rất nham hiểm.

Kiếp trước Tống Khanh Khanh chỉ là cung nữ, căn bản không biết hoàng đế thích Thục phi. Kiếp này chỉ có một khả năng làm nàng ta có thể nhanh chóng nhận ra vấn đề này, đó chính là hoàng đế lại “nói mớ” gọi tên Thục phi.

Bất kể hoàng thượng có cố ý hay không, chuyện này đối với ta mà nói rất tốt, còn giúp ta đỡ phiền phức, thuận lợi cho kế hoạch của ta.

Tống Khanh Khanh bỗng nhiên nhìn ta: “Có phải ngươi đang giấu bí phương sinh con phải không?”