Chương 2

Quy trình tuyển tú hôm nay là do thái hậu và Hoàng Hậu chủ trì, ta đi theo các tú nữ đi vào tiền điện. Vừa vào liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc phượng bào đang ngồi ngay ngắn ở giữa điện chính là đương kim Hoàng Hậu Liễu Tố Ngọc.

Hai tay ta nắm chặt đến nỗi móng tay cũng khảm sâu vào lòng bàn tay để khắc chế sự thù hận của bản thân.

Người người đều biết, Liễu Tố Ngọc là chủ nhân hậu cung, đích nữ của Liễu đại tướng quân, nàng ta đoan trang cao quý, là hình mẫu cho các nữ nhân trong cung noi theo.

Nhưng không ai biết rặn, Liễu Tố Ngọc chính là một kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, tay nàng ta dính máu tươi của rất nhiều người.

Ta vô thức vuốt ve bụng dưới, đứa nhỏ đáng thương đời trước của ta cũng là do ả này hại chết. Ta còn nhớ khi mình vừa mới sinh tiểu hoàng tử, còn chưa kịp nhìn bé một lần nào, Liễu Tố Ngọc đã dẫn người phong tỏa viện tử.

Sau đó, ả Liễu Tố Ngọc này đã bóp cổ tiểu hoàng tử ngay trước mặt ta. Đứa nhỏ đáng thương của ta còn chưa kịp mở mắt thì đã bị bóp chặt đến mức nắm chặt bàn tay nhỏ bé giãy dụa.

Mẹ con ta liền tâm, khát vọng sống của con làm lòng ta đau như dao cứa, ta muốn xông đến liều mạng với Liễu Tố Ngọc lại bị hai ma ma đè chặt xuống giường.

Ta gào thét cầu xin Liễu Tố Ngọc buông tha cho đứa nhỏ của ta nhưng ả ta hoàn toàn không quan tâm đến.

Mãi đến khi hai bàn tay nhỏ của tiểu hoàng tử vô lực buông thõng xuống, toàn thân xanh tím qua đời, ả ta mới cười cười nhìn về phía ta. Lúc ấy, ta khóc như muốn ngất đi.

“Muội thực sự là không có phúc phận à nha, sinh được một tiểu hoàng tử, thế nhưng lại chết non…hahahahaha.”

Ta hung tợn nhìn kẻ thù đã gϊếŧ con trước mặt, dùng hết lời lẽ độc ác nhất mà ta có thể nghĩ ra được để chửi mắng ả.

Lúc này, Tống Khanh Khanh từ phía sau Liễu Tố Ngọc bước ra. Không đợi ta kịp phản ứng, nàng ta rút dao găm ra, hung tợn đâm thật mạnh vào tim ta.

Trước khi ta chết, nàng ta nói: “Hoàng hậu đã hứa với ta, chỉ cần ta gϊếŧ được người, nàng sẽ để ta trở thành tài nhân [2] của hoàng thượng.”

“Tỷ tỷ yêu dấu của ta ơi, có muội muội của tỷ làm nhân chứng thì việc mẹ con các người chết vì khó sinh sẽ không ai nghi ngờ. Dùng hai cái mạng tiện của mẹ con các ngươi đối lấy cả đời vinh hoa phú quý cho ta, ngươi cũng nên nhắm mắt…”

Đời trước Tông Khanh Khanh ngu xuẩn, cam nguyện làm đao cho Liễu Tố Ngọc. Tống Khanh Khanh đáng chết, Liễu Tố Ngọc càng đáng chết hơn, chỉ xót thương cho đứa nhỏ vô tội của ta, đến lúc chết ta cũng chưa kịp nhìn bé.

Ta có chút tò mò quay đầu nhìn về phía Tống Khanh Khanh, ta là sau khi chết mới sống lại, nàng ta cũng sống lại, vậy nàng ta cũng đã chết?

Dù sao thì nếu ta là Liễu Tố Ngọc, ta cũng sẽ gϊếŧ nàng ta để bịt miệng.

Quả nhiên thấy được sắc mặt mười phần khó coi của Tống Khanh Khanh, mắt nàng ta đầy hận ý nhìn chằm chằm Liễu Tố Ngọc.

Ta cười khẽ, thật thú vị, ta thích xem chó cắn chó.