Chương 7

Ta sửng sốt, không ngờ rằng Thục phi thế mà lại tin ta. Nhưng mà bằng chứng cho việc sống lại thì ta nên lấy ở đâu đây. Ta chỉ có thể nhớ một ít chuyện không quan trọng, không hẳn, ta còn nhớ là một tháng sau, nhị hoàng tử sẽ bị ám sát.

Ta nhìn Thục phi: “Tầm một tháng nữa, nhị hoàng tử sẽ bị ám sát…”

Thục phi lắc đầu cười: “Đừng nói việc Hạo Nhi thường xuyên bị ám sát, cho dù một tháng sau hắn thật sự bị ám sát đi chăng nữa, ai biết được có phải là do ngươi sắp xếp không.”

Nghe xong lời này của nàng, ta lập tức không biết nói gì nữa.

Thục phi nhìn ta: “Do ngươi đã nói về việc ngươi sống lại cho bản cung biết, vậy nên kiếp trước bản cung đã làm gì đó với ngươi hay bản cung có nói gì với ngươi không?”

Ta rơi vào trầm tư, đêm thị tẩm đời trước, ta nghe thấy hoàng thượng nói mớ tên của Thục phi trong lúc ngủ, nên biết được hoàng đế thực sự yêu thích Thục phi. Vì vậy, sau đó ta mới tìm cách đến cung này của nàng.

Lúc đầu, Thục phi không thèm để ý đến ta, về sau chắc là chê ta phiền phức nên dạy ta bắt chước theo hành vi, thói quen của nàng. Thủ đoạn này rất hiệu quả, hoàng đế rốt cuộc cũng có hứng thú với ta, thường xuyên để cho ta thị tẩm.

Chẳng bao lâu sau ta liền có thai, điều này làm cho ta có thêm hy vọng sống sót, dù sao sức khỏe của hoàng đế không tốt, nếu hắn ta băng hà thì phi tần không con sẽ phải tuẫn táng (*) theo.

(*) Tuẫn táng là một trong những hủ tục thời xưa, chôn người sống theo người c.h.ế.t.

Đột nhiên ta nhớ ra một cái tên, ta còn nhớ lúc đó Thục phi đã nói cái tên này cho ta. Cái tên này ta từng đi tìm nhưng trong cung lại không có người này.

Ta nhìn Thục phi, chậm rãi nói ba chữ: "An Lăng Dung(*)..."

(*) An Lăng Dung là một nhân vật trong bộ phim cung đấu Chân Hoàn Truyện.

Thục phi nghe cái tên này thì trợn tròn mắt, lập tức cười to: “Không ngờ xuyên qua đã nhiều năm như vậy, không gặp được đồng hương nào, nhưng lại quen được một kẻ trọng sinh, thật là thú vị mà. ”

Ta lúc này có hơi không hiểu gì cả, không rõ cái tên này có ma lực gì mà khiến cho Thục phi tin ta.

Thục phi cười một lúc lâu, sau đó mới nhìn ta nói: “Cho nên kiếp trước ngươi mới là người mang trâm thu hút bươm bướm nên tiến cung?”

Ta gật đầu, mặc dù không biết vì sao Thục phi lại biết chuyện này nhưng quả thật đúng là như vậy.

“Vậy nên ngày ngươi sống lại là ngày mùng 4 tháng 3.”

Thục phi lại hỏi.

Ta gật đầu lần nữa.

Lúc này nụ cười trên mặt Thục phi càng đậm hơn.

Thục phi kéo ta đứng lên: “Hôm nay ta rất vui vẻ, mặc dù ngươi không phải đồng hương, nhưng khó mà gặp được một người trọng sinh, đây cũng là một chuyện vui. Nào đến đây uống với ta vài chén…”