Chương 10

Bao nhiêu năm sau, Diệp Tiểu Xuyên vẫn không thể buông bỏ những sự kiện ngày đó. Luôn nghĩ rằng nếu mình có thể làm lại từ đầu, nếu có thể, nhưng làm sao có thể có bất kỳ điều gì xảy ra trên thế giới này.

Nhìn Vân phi đang ngồi trên mặt đất khóc, trái tim Diệp Tiểu Xuyên dần dần chìm xuống, điều nàng hiểu là môi trường ở đây, không phải quan hệ giữa các cá nhân, lòng người giống nhau qua các thời đại, nàng sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng tất cả những chuyện xảy ra này đều nhằm vào Vũ Hương, nó phải tùy thuộc vào nàng nếu nàng muốn đánh, tự nhiên nó sẽ được hiển thị cho nàng là chủ nhận.

" Vân phi, có chuyện gì vậy?" hoàng hậu quan tâm hỏi.

Vài cung nữ dìu Vân phi dậy:" Nương nương xin cẩn thận!"

Vân phi mở miệng ra khóc lớn:" Phù nhi của ta! Ta không muốn sống nữa!" " ..ô.. !.ô..."

Hoàng hậu cau mày, ra lệnh cho cung nữ đỡ Vân phi ngồi xuống, sau đó hỏi:" Phù Ninh bị làm sao?"

Trong lòng Diệp Tiểu Ninh khẽ động, nàng không khỏi nhìn hoàng hậu, sau đó lắc đầu đưa mắt nhìn thức ăn trước mặt.

Vân phi vừa khóc vừa nói:" Hôm qua, đứa nhỏ này chạy về khóc lóc, thậm chí không ăn, không uống. Buổi tối còn nói nhảm, các thái y khám không nhìn ra được bệnh gì. Bây giờ mọi người đang hoang mang, e rằng không chữa trị được."

"Được rồi! Có chuyện gì?" Hoàng hậu quay đầu lại hỏi cung nữ bên cạnh rồi sai đi mời Hoàng thượng.

Vân phi lại quỳ xuống khàn giọng nói:" Hoàng thượng cũng vô dụng thôi! Đều là... là... là Lục công chúa...!"

Tay nàng đột nhiên chỉ vào Diệp Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy hưng phấn nhìn nàng. Hoàng hậu đứng lên, cúi mặt nói :" Câm miệng! Sơ Vân ngươi đã quên quy củ của hoàng cung rồi.!"

Trên mặt Vân phi lóe lên một chút sợ hãi, bà ta hạ thấp giọng nói:" Chính là Vũ Hương bên cạnh Lục công chúa hù dọa Phù Ninh!"

Sắc mặt hoàng hậu dịu lại, nàng chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng nói:" Ngươi có thấy đánh không?"



Vân phi căm giận gật đầu nói:" Ta hỏi nàng, nàng ta cũng thừa nhận là dùng roi đánh Phù Ninh, tỷ, tỷ biết không Phù Ninh sinh ra đã rụt rè. Hoàng hậu nương nương xin hãy làm chủ cho chúng ta."

Diệp Tiểu Xuyên nghe vậy, lần lượt khuấy cháo trong bát, cố gắng nhanh chóng xắp xếp suy nghĩ của mình, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, nàng nhìn thấy Vũ Hương bị đẩy vào, ngã nhào xuống đất, toàn thân run rẩy.

" Vũ Hương! Ngươi đã hù dọa hoàng tử Phù Ninh?" hoàng hậu nghiêm giọng hỏi.

Vũ Hương hoảng sợ dập đầu quỳ lạy nói:" Nô tỳ không có! Nô tỳ không có!"

Vũ Xuân vốn đang đứng một bên sững sờ cũng nhào lên dập đầu thật mạnh lên sàn nhà:" Nương nương minh giám, Vũ Hương không phải người như vậy!" nàng bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn Diệp Tiểu Xuyên. Diệp Tiểu Xuyên bị ánh sáng trong mắt nàng làm giật mình, thấy Vũ Xuân đã lết lại gần túm lấy váy nàng, nói:" Công chúa ! Vũ Hương đã đi theo công chúa. Người cũng biết Vũ Hương yếu đuối làm sao dám hù dọa đánh hoàng tử Phù Ninh."

Đầu óc Diệp Tiểu Xuyên loạn thành một đoàn, trái tim đập loạn nhịp, nàng không khỏi nhìn Vũ Hương. Sắc mặt Vũ Hương tái nhợt đột nhiên lao tới:" Mau buông ra! Công chúa là người ngươi có thể kéo?" nàng dùng sức đẩy Vũ Xuân ra.

Vũ Xuân ngã sang một bên và khóc nói: " Muội..!.. muội đã ở bên công chúa lâu như vậy. Ta cầu xin công chúa cho muội một lời giải thích để muội được tha mạng!"

Diệp Tiểu Xuyên cảm thấy vô số ánh mắt bắn về phía nàng, giống như những tia chớp chói mắt ở kiếp trước, cúi đầu nhìn thân thể đầy sẹo của Vũ Hương, nàng duỗi tay đỡ lấy. Vũ Hương không run rẩy như trước nữa, khuôn mặt đã được rửa sạch đơn giản, khuôn mặt tái nhợt với những dấu tay bầm tím, nàng nắm tay Diệp Tiểu Xuyên nói bằng giọng mà chỉ có hai người nghe thấy:" Công chúa, Vũ Hương đáng lẽ đã chết. Chính người đã để nô tỳ sống thêm hai năm nữa..."

Còn chưa kịp nói hết lời, nàng đã nghe tiếng hoàng hậu quát:" Công chúa cũng là để cho các ngươi lôi kéo?"

Lập tức Diệp Tiểu Xuyên nhìn thấy Vũ Hương bị ba ma ma đi tới kéo xuống.

Vũ Xuân khóc lớn, gục đầu nói:" Không phải Vũ Hương! Vũ Hương không đánh. Cầu xin công chúa cho ta một lời giải thích. Ta cầu xin người hãy nói gì đó đi!"

Diệp Tiểu Xuyên ngạc nhiên nhìn nàng ta, sao đó nhìn thấy những ánh mắt tinh ranh xung quanh. Những người này. Bọn họ muốn tự mình nói sao? Có quan trọng không?



" Vân muội ! Chúng ta hãy nhờ Thiên Chủ xem thử!" Hoàng hậu nhẹ giọng nói:" Là chuyện trẻ con mà thôi. Ta vẫn luôn nhìn đưa nhỏ này rất tốt!"

Nàng thấy Vân phi nghiến răng nghiến lợi đứng lên nói:" Đúng vậy! nhà họ Phù Ninh là người xấu, chỉ có bịa đặt nói nhảm thôi.!"

Sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, nàng có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Tiểu Xuyên.

Thấy Vân phi đến gần Vũ Hương cách vài bước, bà nghiến răng ra lệnh:" Đưa đi!"

Ngay khi những lời này nói ra, trong đại sảnh vang lên tiếng hít vào. Thấy thân thể Vũ Hương đột nhiên mềm nhũn nàng đoán được không phải chuyện gì tốt.

Hoàng hậu hoảng hốt, còn chưa kịp lên tiếng Vũ Xuân đã khóc lóc bò qua, quỳ lạy hết cái này đến cái khác.:" Nương Nương! nương nương! Thật sự không phải Vũ Hương làm hoàng tử sợ hãi. Vũ Hương không có đánh hoàng tử. Lấy mạng nàng cũng vô dụng! Nương nương! :"

Vân phi tức giận bước lên giẫm lên tay Vũ Xuân, lớn giọng mắng:" Tên tiện tỳ chết tiệt, đến lượt ngươi nói sao?"

Vũ Xuân kêu lên, đẩy Vân phi ra lăn đến bên cạnh Diệp Tiểu Xuyên, ôm chân nàng kêu lên:" Công chúa! Công chúa ! xin người thương xót Vũ Hương!"

Diệp Tiểu Xuyên sững sờ nhìn tất cả những chuyên xảy ra, đầu óc trống rỗng, thần kinh căng thẳng, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi khi phải đối mặt với một nơi xa lạ.

Nàng không hiểu bản thân mình đang hát kiểu gì. không biết là khán giả hay nhân vật chính. Ánh mắt cứ rơi vào người Vũ Hương, người duy nhất nàng quen thuộc.

Tai nàng ù ù, nàng không nghe thấy ai nói gì. Nàng nhìn thấy rất nhiều thái giám đổ vào kéo Vũ Hương đang khóc ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt ngốc nghếch của Vũ Hương. Ngay khi vừa bước ra vài bước, nàng tháy vẻ mặt kiêng quyết của Vũ Hương nhúc nhích miệng thì thầm, nàng nghe rõ ràng những gì Vũ Hương nói:" Công chúa! Bọn họ muốn người nói. Chỉ cần người nói, bọn họ sẽ ném người vào hang rắn! Vũ Hương không thể bảo vệ được ngươi. Công chúa người đừng sợ. Phong vương sắp trở về! Còn có Phong vương! Đừng sợ!"

Chuyện xảy ra sau đó Diệp Tiểu Xuyên không biết, một tiếng hét vang lên, có người đỡ lấy cổ nàng, trước mặt nàng là gương mặt phóng đại của Vũ Hương. Nàng rơi vào hôn mê.

Dường như trôi qua một thời gian dài, một giọng nói rất hay truyền đến, giống như một vầng sáng xuyên qua mây đen, trong trẻo và êm dịu, hắn nói:" Ta đã trở lại! Muội không muốn tỉnh lại sao?"