Chương 15: Hai Chú Sư Tử Tương Phùng (4548 Từ)

Lảm nhảm : Chương 15: khoảng gần 5000 từ, dài nhất trong tất cả các chương từ đầu tới giờ. Dịch xong muốn dã cái tay =="/ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^~

Từ sau buổi trưa ngày hôm ấy, Tống Úc không còn gặp lại Bùi Chỉ nữa. Cô nghe Đáp Khắc Ngõa Nhĩ nói, ngày hôm ấy anh chỉ quay lại trong một khoảng thời gian rất ngắn, cũng không biết anh quay lại để làm gì, rất nhanh lại rơi vào cuộc lữ hành đi tìm kiếm tung tích bộ lạc Apotara còn sót lại.

Tống Úc không hiểu rõ anh để lại khuyên tai cho cô là có ý gì, việc cô đáp ứng với Khải Tây đưa nó qua Paul rất nhanh đã tới hạn, mà cô cũng đã tích lũy đủ số bản thảo kịch bản mà bản thân cần.

Tiếng trực thăng nổ ầm ầm, bầy chim bay đi rải rác.

Khải Tây thích thú ngồi trên trực thăng, sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt nó. Gió thổi loạn mái tóc của Tống Úc, chắn ngang tầm mắt cô. Cô giơ tay gạt những lọn tóc đang bay trong không trung ra sau tai, ngón tay chạm phải khuyên tai hình sao sáu cánh, xúc cảm bằng đồng khiến tay cô lành lạnh.

Máy bay trực thăng cất cánh, ngang qua đại dương xanh bao la, tạo nên những đợt sóng trên tán cây cao vυ"t. Tống Úc nhìn đồi xanh trập trùng phía dưới, chầm chậm khép mi mắt, có chút kiên nhẫn đã mất đi. Dẫu sao “chờ đợi” cũng là thứ có thời hạn.

Khoảng thời gian này Từ Chu Húc vẫn ở tại Paul mà không về nước, còn tìm một biệt thự rồi dọn vào đó ở. Biệt thực là công trình kiến trúc cổ điển của phương tây, tường ngoài màu trắng, có rất nhiều gian phòng, còn có cả một khu vườn rộng lớn với những bãi cỏ được cắt tỉa cực kì cẩn thận.

Tống Úc dứt khoát vứt Khải Tây ở lại đây một tháng.

Tới Paul ngày thứ 2, sáng sớm đọng màn sương ẩm ướt. Quản gia đã chuẩn bị xong xuôi bữa sáng, Tống Úc ngồi bên bàn ăn phủ khăn trắng sang trọng, dùng dao nĩa cắt bánh chậm rãi ăn uống.

Từ Chu Húc từ ngoài về, cả người bốc lên mùi rượu cùng mùi thuốc, đi chơi thâu đêm nhưng không biết là đi những đâu, sáng sớm mới quay về nhưng vẫn chưa tiêu được cơn quay cuồng.

Khải Tây dậy muộn nhất, con bé ở tầng một, không đi qua cửa chính mà trèo qua cửa sổ phòng, đi chân trần ra vườn hoa. Vườn hoa trong mùa mưa luôn ẩm ướt. Khải Tây bước chân trần trên mặt đất, trộn lẫn với bùn và cỏ khô, ngắm nhìn khu vườn được người quản gia chăm sóc cẩn thận, sau đó thì nó hái một nắm hoa nhài, buộc thành một cụm nhỏ bó lại.

Quản gia của biệt thự là một người phụ nữ người Bồ Đào Nha khoảng 4-50 tuổi, cơ thể mập mạp, nói chuyện chất giọng rất ồn ã. Cô ấy nhìn thấy Khải Tây đi chân trần vào trong biệt thự, tạo nên những vết chân bùn thì tay chống nạnh, tức giận mắng mỏ.

Khải Tây đi qua bà ta, nghe hiểu một nửa nhưng cũng biết là đang mắng con bé. Con bé cười cười tỏ vẻ không thành vấn đề, thuận tay giơ ngón giữa lên.

Cũng không biết nó học được từ ai, những điều thô tục như thế này thì học đến là nhanh.

Quản gia lại càng chửi mắng to tiếng. “Này!” Tiếng nói còn to hơn cả Cáp Ngõa Nã. Khải Tây đi tới gần Tống Úc, cắm hoa nhài lên đầu cô rồi cười hihi haha kéo ghế ra, phát ra tiếng két két rất nhức tai.

Con bé cầm đĩa thức ăn chưa ai động vào, ngồi khoanh chân trên mặt đất ăn. Khải Tây vẫn giữ thói quen ăn uống khi còn ở trong bộ lạc, bất cứ yếu tố nào kéo dãn khoảng cách giữa nó và mặt đất, nó đều sẽ bài xích. Tống Úc không có phản ứng gì, mặc kệ nó.

Ngược lại là Từ Chu Húc thì khó chịu cùng cực, “Không được, nó ăn như vậy trông cứ như là chúng ta đang ngược đãi nó ấy.” Nói xong, cậu ta buông dao nĩa, kéo Khải Tây lên ghế ngồi.

Khải Tây cau chặt mày, mông cọ vào ghế, rất không quen. Nhưng cũng rất nhanh, nó đã ăn hết bánh mì nướng và trứng chiên trên đĩa, định với tay lấy tiếp, thì Tống Úc cất đĩa đi.

“Không được ăn nữa.”

Khải Tây cứ sững người ở đó.

“Ở đây sau này không cung cấp đồ ăn sẵn cho em, tự em phải nghĩ cách giải quyết vấn đề đó.” Ngữ khí cô lạnh nhạt, tỏ ra thái độ không còn cửa để thương lượng nữa, sau đó đánh mắt với quản gia, dọn dẹp đĩa ăn của con bé đi.

Quản gia vui vẻ liếc xéo Khải Tây một cái.

“Cũng không cần phải làm tới mức ấy, cậu đưa nó tới đây, dù thế nào thì cũng giữ trọn đạo tiếp khách chứ.” Từ Chu Húc nói đỡ, “Đừng để nó về đó rồi lại nói người Trung Quốc chúng ta không hiếu khách, nhỏ mọn.”

Tống Úc nhìn sang Từ Chu Húc, “Chúng ta đều sẽ phải đi, nếu nó muốn ở lại Paul, thì phải học cách thích ứng với quy tắc sinh tồn tại đây.”

Khải Tây nghe không hiểu cuộc đối thoại giữa họ, chỉ biết là Tống Úc không cho con bé ăn cơm nữa.

Nó giận đùng đùng đứng lên, khom lưng rồi đưa tay vứt mạnh đóa hoa mới đeo trên đầu Tống Úc ra ngoài cửa sổ. Nó “hừ” một tiếng nặng nề, “Không ăn thì không ăn.”

Sau khi nó giận dỗi ra khỏi biệt thự, cả ngày cũng không thấy quay về. Tống Úc ngồi dựa trên ghế sô pha, viết kịch bản, cô cũng không gấp gáp tìm nó.

Họ sống trong một khu vực giàu có tại Sao Paulo, an ninh cực kì tốt, không cần phải lo lắng Khải Tây liệu có mất tay mất chân khi quay về hay không.

Ráng chiều ập tới, cách khá xa đã nghe thấy tiếng chó sủa.

Không biết Khải Tây cõng được con chó săn lông vàng ở đâu về, tay chân của con chó săn lông vàng bị trói, nó đang đấu trả kịch liệt.

Cô bị dọa, hỏi nó : “Chó ở đâu ra đây?”

“Chị không cho tôi ăn, tôi tự đi săn mồi.” Trong giọng nói của Khải Tây chứa sự đắc ý rõ rệt, “Tuy là động vật ở đây ít hơn nhiều so với rừng mưa nhiệt đới, nhưng chúng nó ngốc hơn nhiều so với rừng mưa, tôi rất dễ dàng đã bắt được nó rồi.’

“….”

Sau đó Tống Úc phải dùng sức của ba người gộp lại mới đem trả lại được con chó về chỗ cũ.

Cô phải đền rất nhiều tiền, người ta mới đồng ý không báo cảnh sát. Khi cô về tới biệt thự, con nhóc dở hơi kia vẫn còn đang giận dỗi, chân trần ngồi xổm trên đất, lưng tựa vào sô pha. “Tôi bắt mồi, tại sao lại phải trả nó về?” Giọng nó chứa đựng sự giận dữ rõ ràng.

Tống Úc giơ tay xoa xoa trán, nhẫn nhịn ý nghĩ kích động muốn đánh con nhóc xui xẻo này một cái. Cô nói chậm rãi từng chữ, nói rõ quy tắc ở thế giới hiện đại, “Ở trong thành phố, tất cả các con vật đều có nơi mà chúng thuộc về. Cho dù có là mèo hoang chó hoang đi nữa cũng không được phép bắt đi.”

Tất cả con người đều bị ràng buộc bởi đạo đức, những quy tắc sinh tồn hoang dã trong tự nhiên không được áp dụng tại đây.

Khải Tây dẩu môi, thẳng lưng, nhìn Tống Úc chằm chằm. Một lúc lâu sau, cuối cùng nó cũng đứng lên, lết chầm chậm về phòng của mình, dường như chấp nhận sự khác biệt này.

Tống Úc nhìn vào cánh cửa đóng chặt, bất lực lắc đầu.

Lúc này đây trời đã sập tối, có gió lạnh thổi qua, khiến cho rèm hoa lay động. Khải Tây như đến từ thế giới khác, ở trong thế giới của họ sản sinh ra một phản ứng bài xích mạnh mẽ, Tống Úc tìm được rất nhiều linh cảm từ con bé, kịch bản viết từ tối tới sáng chưa hết. Những ngày sau đó, Tống Úc rất ít khi nhìn thấy Khải Tây.

Tuy là kịch bản cô viết dựa trên bộ lạc và Khải Tây, nhưng diễn biến kịch bản lại dựa theo tuyến đi riêng của nhân vật trong đó chứ không hẳn là phải vây quanh lấy nó, cho nên cô cũng không cần thiết cứ phải quản thúc nó làm gì.

Tuy là nói chỉ cung cấp chỗ ở cho nó, nhưng Tống Úc vẫn sẽ để tiền ở chiếc đĩa pha lê ở lối ra vào, có những lúc con bé sẽ cầm, sau đó thì chiếc đĩa pha lê ấy sẽ xuất hiện thêm nhiều những loại đồ chơi nhỏ.

Có những khi là một quả dứa, một chiếc vòng xâu chuỗi xương động vật, hoặc là một giỏ chứa đầy nấm, cũng không biết là nó tìm được từ những đâu.

Tống Úc thâu đêm suốt sáng gần một tháng trời cuối cùng kịch bản cũng hoàn thành, chỉ thiếu một cái kết chưa xác định. Cô viết kịch bản thường viết rất nhanh, những thứ viết xong cũng rất ít khi đi sửa đổi, bởi vì những tình cảm ta viết ra lần đầu thường mới là thứ chuẩn xác nhất.

Kịch bản viết xong, cũng đến lúc cô phải về nước.

Tuy là kịch bản lấy cảm hứng từ những người trong bộ lạc, nhưng nội dung câu chuyện, thì cô càng muốn quay ở trong đất nước của mình hơn. Chứ không phải cách nửa vòng trái đất, đi thể hiện những sai phạm trong một thế giới khác.

Giống như có người bất chấp mưa gió, vẫn dũng cảm đối mặt với hiểm nguy chỉ vì muốn tìm lại vết tích của tổ tiên mình.

Tống Úc nghĩ tới đây, cô lại bất giác cụp mắt, sờ vào chiếc khuyên tai. Tống Úc càng nghĩ càng tức, cảm thấy tâm cơ của anh thật ác độc. Để lại cho cô một chiếc khuyên tai khiến cô cứ mãi chìm đắm, còn bản thân thì một đi không trở lại.

-



Trước khi rời khỏi Paul, Từ Chu Húc mở một bữa tiệc rượu rất lớn ở biệt thự. Ở Châu Âu, con người cực kì nhiệt tình, chỉ hai tháng ngắn ngủ mà cậu ta đã làm quen được với một đống những người bạn cùng giới, khác giới.

Bể bơi ở bên ngoài tầng thượng, nam nam nữ nữ tụ tập, một nơi thích hợp để thưởng thức rượu và tìиɧ ɖu͙©, hình như ở đâu cũng giống như thế. Tống Úc thay vào người bộ lễ phục cực kì tinh tế, bộ váy hai dây dài thướt tha, chất liệu lụa satin mềm mượt, nó cực kì hợp với dáng người của cô, vòng eo thon thả chỉ vừa một vòng ôm, mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng, trên cổ đeo một chiếc vòng kim cương, vừa nhìn đã biết là giá cả không hề rẻ.

Ở trong cảnh tượng thế này, những thứ này mới chính là giấy thông hành hữu hiệu nhất. Cô vẫn luôn là người thích ứng tốt với mọi hoàn cảnh, nhưng hôm nay lại cảm thấy chán ghét cùng cực.

Xung quanh cứ chốc chốc lại có người đàn ông vây quanh, áo quần là lượt, bộ vest với hai hàng khuya thẳng tắp, tóc tai chải chuốt một cách tỉ mẩn. Bọ họ không ngừng đưa ra quan điểm, nói về kinh tế, chính trị, mỗi một người đều đang thể hiện sự xuất sắc của bản thân theo cách mà họ nghĩ rằng mình mới giỏi giang.

Tống Úc dựa vào lan can tầng hai, cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi một thanh niên người Mỹ tóc vàng, cô buông ly rượu trong tay xuống, đi tới vườn hoa hít thở không khí.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng rực, nhưng khu vườn thì tối tăm ảm đạm. Dưới gốc cọ ở góc vườn, có một bóng đen đang ngồi xổm, là cô nhóc Khải Tây không thấy mặt cả buổi tối nay.

Trên người Khải Tây mặc chiếc váy màu trắng, tóc đen được cột cao phía sau, là hình tượng được nữa quản gia bắt ép tuân theo, bà ta sợ bị mất mặt trước khách khứa vì có sự xuất hiện của con bé.

Có điều váy trắng bị nó ngồi xổm xuống đất, trở nên nhăn nheo và dính đầy bùn. Con bé đi chân trần, dùng tay kéo mạnh những chiếc lá cây hoa nhài bên cạnh, nếu như bị cô quản gia nhìn thấy, khéo lại ăn mắng rồi đây.

“Hái nữa là nó trụi lá đấy.” Tống Úc thương xót cho cây hoa nhài.

Khải Tây nghe ra giọng nói của cô, dừng lại động tác ngắt lá.

Từ sau khi bị cô nạt nộ chuyện bắt chó săn lông vàng về, nó vẫn luôn giận dỗi cô. Mà cô cũng không biết dỗ dành ai, nên cứ kệ nó vậy.

Khải Tây cầm chiếc lá trong tay, màu xanh của lá nhuộm vào tay con bé. “Chị sắp phải đi rồi à?” Con bé trầm mặc hồi lâu rồi hỏi cô.

Cô nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, “Ngày mai tôi đưa em về.”

Cô nói xong, nó chỉ dẩu môi, không có phản ứng thái quá nào.

Tống Úc hơi hiếu kì, cô nghĩ nếu với cái tính khí này của nó, trước đó phải mất công mất sức như vậy mới chạy ra khỏi được rừng mưa, nhất định sẽ không chịu tình nguyện quay về đó.

“Em không có ý kiến à?”

Con bé vứt chiếc lá trong tay xuống đất, “Tôi nhớ Cáp Ngõa Nã rồi.”

“….” Tống Úc nhớ tới ở trong bộ lạc, nó là người đôi co với Cáp Ngõa Nã nhiều nhất. Quả nhiên là tâm tính của trẻ con là thứ không thể nào đoán được.

Nhìn hướng về phía Tống Úc đứng ở sân thượng trên tầng hai, Khải Tây nói thẳng, “Chị và anh người Mỹ kia nói chuyện trông thật giả tạo.”

Khải Tây luôn là một cô nhóc thông minh, và biết cách làm khó cô.

“….”

Lần đầu tiên bị người khác nói là giả tạo, cô ho nhẹ một tiếng, “Em quản ít thôi.”

Lúc này, trên tầng ba có người gọi cô.

Từ Chu Húc chống nách đứng ở lan can, gọi với cô, “Mau lên đây, tôi giới thiệu cho cậu một người.”

Tống Úc thu lại tầm nhìn, nhìn Khải Tây, mắt con bé sắc quắc. Sau cùng, cô chỉ nói với nó “Nghỉ ngơi sớm đi.” Rồi quay người đi lên lầu.

Khải Tây nhỏ tiếng lẩm bẩm, “Mạt Đình nói không sai, thế giới bên ngoài chẳng tốt đẹp gì, thảo nào anh ấy không chịu đưa mình đi.”

Con bé ghét cái thế giới bị sự giả tạo này che lấp.

Rõ ràng là các thực vật - động vật bên ngoài căn nhà kính ấy đang bị những cỗ máy khai hoang lạnh lùng tàn phá.

Thế giới văn minh này hình như được Đáp Khắc Ngõa Nhĩ thần thái hóa quá lên, đợi khi Khải Tây thực sự trải qua nó, nó giống như bong bóng lộng lẫy, bị cô dùng kim chọc vỡ, mới lộ ra chân tướng vô vị và bốc mùi bên trong.

“Cậu xong chưa thế… nhanh lên nào.”

“…” Tống Úc vẫn đang không ngừng ngoảnh lại nhìn về Khải Tây.

Cô nghe thấy Khải Tây nhắc tới “Mạt Đình”, tâm can lại không ngừng run rẩy.

Quả thật là anh không hề thích thế giới văn minh này.

Cô mím môi, quay người, len vào nơi mà cô thuộc về.

-

“Cậu lề mề thật đấy.” Từ Chu húc ôm eo một cô gái, đối diện có một người đàn ông trung niên đang đứng đó. Người đàn ông mang một khuôn mặt Á Châu, khoảng 50 tuổi, đeo cặp kính gọng vàng trên mũi, cách ăn mặc mang theo khí chất của phần tử tri thức.

Ông ấy gật gật đầu thay lời chào hỏi với Tống Úc, “Nghe danh đạo diễn Tống đã lâu.” Giọng nói cực kì khách khí, mang theo chất giọng đậm chất Bắc Kinh.

Từ Chu Húc giới thiệu, “Vị này là Viện trưởng viện Xã hội học quốc gia, Lý Chấn.”

“Cháu nghe nói viện có một dự án vào tháng tới, đi nghiên cứu các dân tộc thiểu sổ ở Choang Quảng Tây, là một ngôi làng trước đây chưa từng được khai phá, Cháu nghĩ nó khá phù hợp với kịch bản của Tống Úc, Bác Lý vừa hay cũng muốn yêu cầu đoàn phim đi theo đội đoàn để quay một số video tư liệu.”

Tống Úc nghe xong, cô hơi nhướn mày, chẳng ngờ là Từ Chu Húc hiếm có một ngày nghiêm túc nói chuyện.

Lý Chấn không cho là thật, đứng bên cạnh cười cười, “Nếu như đạo diễn Tống đi theo, thì không phải là gáo vàng múc nước giếng bùn hay sao, hơn nữa kinh phí của chúng tôi có hạn, không có nhiều tiền để mời được đạo diễn Tống theo.”

“Nếu như Bác Lý có thể đem cháu theo, sao cháu có thể vòi tiền được chứ.” Tống Úc với tay lấy một ly sâm panh từ người phục vụ, thành thạo đối ứng xã giao.

Chỉ vài câu nói đơn giản, đã giành được được sự án nghiên cứu Quảng Tây về tay.

Lý Chấn cười cười giơ cao ly rượu trong tay, “Vậy chúng ta, hẹn gặp nhau ở Quảng Tây.”

“Có điều nói đi cũng phải nói lại, chúng ta không thể xuất hành trước thời gian dự kiến được hay sao?” Từ Chu Húc cũng đầu tư vào bộ phim của Tống Úc, cậu ta hận không thể quay luôn.

Lý Chấn lắc đầu, “Hết cách.” Ánh nhìn của ông ta trông ra dặng núi phía xa, “Đội trưởng dẫn đầu của chúng tôi không biết hiện tại đang ở vùng rừng mưa nào, tháng sau cậu ấy mới quay lại.”

Cô đáp lại lời ông ta, “Không phải Bác Lý là người dẫn đội sao?”

Lý Chấn xua tay, “Tuổi tôi đã lớn, không đi nổi nữa. Có điều cháu yên tâm, giáo sư Bùi của chúng ta có bản lĩnh hơn ta nhiều, tới lúc đó ta giới thiệu cậu ấy với cháu.”

Ông ta nói xong, Tống Úc cười cười, không còn hứng thú tiếp tục dò hotr, ai dẫn đội đối với cô không quan trọng cho lắm.



Từ sau mùa mưa, nhiệt độ ở Paul tăng lên khá nhiều.

Một trận gió nóng thổi qua, thổi loạn mái tóc lòa xòa của cô, Tống Úc vén những những lọn tóc đang bay ra sau tai.

Lý Chấn nhìn thấy khuyên tai hình sao sáu cánh của cô, đột nhiên mắt sáng lên, “Chiếc khuyên tai này, tôi có thể xem được không?”

Tống Úc sững lại, không tiện từ chối nên tháo xuống.

Lý Chấn đẩy đẩy gọng kính, để khuyên tai hình sao sáu cánh vào tay, rất nghiêm túc đánh giá nó.

“Cháu mua từ bên bộ tộc người da đỏ đó sao? Chắc tốn không ít tiền nhỉ?”

Tống Úc không muốn trả lời nhiều, liền ậm ừ cho qua chuyện.

Lý Chấn giải thích, “Người Anh-điêng thích đeo lên những thứ cứng rắn lên người vào những bộ phận mềm mại trên cơ thể, như vậy thì sẽ có thể khiến những bộ phận mềm mỏng đó trở nên cứng rắn hơn.”

Ông làm giáo sư đã nhiều năm, như hình thành thói quen, cứ thao thao bất tuyệt không ngừng. “Đặc biệt là đôi bông tai đồng này. Nếu như không để ý tới giá cả, Thì người Anh-điêng chuông đồng hơn vàng nhiều, vì họ nhận định đồng tới từ vật chất của mặt trời, đem theo luồng sức mạnh to lớn. Bọn họ thích đeo trên người trang sức bằng đồng thau, họ nghĩ rằng như vậy sẽ ngăn chặn được linh hồn ma quỷ xâm nhập, loại trừ bệnh tật. Cho nên họ sẽ không dễ dàng tháo vật này xuống khỏi người.”

,

“….” Lý Chấn nói xong, Tống Úc chầm chậm nhận lại khuyên tai, mặt khuyên tai nằm trong lòng bàn tay cô. Cô vẫn biết đeo trang sức là thói quen của người trong bộ lạc, nhưng trước đó chỉ nghĩ nó chỉ là vật trang trí ngoài thân của họ mà thôi. Tống Úc chầm chậm giơ tay, đeo lại khuyên vào tai.

Khuyên tai lắc lư, lướt qua gò má cô, trong bóng tối phát ra ánh sáng hình thập tự.

Mắt cô khẽ nhướn, hơi rướn môi nhìn về rặng núi xa xa.

Thôi vậy.

Cứ đợi anh thêm một lúc nữa đi.

Ngày thứ hai, cô đưa Khải Tây quay lại. Khi vào rừng mưa, những người phụ nữ trong bộ lạc vây lấy Khải Tây, đánh giá con bé, hỏi tới hỏi lui, sau khi phát hiện ra Khải Tây đi một chuyến quay lại vẫn không có chút biến hóa nào thì thất vọng giải tán.

Cáp Ngõa Nã rất vui khi Khải Tây quay lại, nhưng trên mặt thì vẫn mắng mỏ con bé, trách cứ nó ra ngoài lâu như vậy, công việc trong nhà không ai gánh vác được.

Sau cuộc trùng phùng ngắn ngủi, Tống Úc chào tạm biệt họ.

Khải Tây nhổ chiếc lông cuối cùng từ mông con anh vũ đuôi dài, làm thành một chiếc vòng cổ đầy sắc màu , sau khi tặng nó cho Tống Úc, con bé không nói thêm gì, quay đầu chơi đùa với con trai của Đáp Khắc Ngõa Nhĩ.

Quả nhiên đúng như lời con bé từng nói, đối với những người rời đi giữa chừng, họ không hề lưu luyến.

Nhìn thấy Khải Tây cực kì nhẹ nhàng dịu dàng, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ thở ra một hơi dài.

Tầm mắt Tống Úc quét một vòng, cô nhìn mãi cũng không tìm thấy người cô muốn tìm. Anh muốn cô đợi anh, nhưng bản thân lại không quay lại.

Tống Úc cởi bỏ khuyên tai xuống, đưa nó cho Khải Tây, nhờ con bé chuyển lại cho anh.

Cô đeo chiếc khuyên một tháng, tháo xuống rồi bên tai bỗng trống rỗng, đột nhiên có chút không quen, có một cảm giác nhẹ nhàng hư vô, rất kì lạ.

Đáp Khắc Ngõa Nhĩ đứng một bên, nhìn chiếc khuyên tai ấy, anh nhận ra chủ nhân của nó là ai, trong mắt anh ánh lên một tia kinh ngạc.

“Cô không đợi Mạt Đình về rồi tự tay đưa cho cậu ấy à?” Đáp Khắc Ngõa Nhĩ ngẩng đầu nhìn trời, “Mùa mưa đã kết thúc rồi, nếu như thuận lời tìm thấy bộ lạc Apotara thì cậu ấy sắp quay lại rồi.”

Tống Úc nghĩ ngợi, sau cùng vẫn lắc lắc đầu.

Không từ mà biệt vẫn là tình cảnh thường thấy của con người.

Hơn nữa khoảng cách giữa cô và anh, chênh lệch quá lớn.

Cô cho hai tay vào túi, quay người rồi chầm chậm bước đi.

Bên tai cô trống rỗng không quen, cô đeo tai nghe lên, bên tai phát một bộ phim điện ảnh, chuyển dời sự chú ý của cô. Bộ phim đang được phát là một bộ phim đã cũ --- Có tên《Xa Mãi Phi Châu*》 (*) Một tiểu thuyết, tự truyện dài của nhà văn Đan Mạch Karen Brixen, có bút danh Isaac Dinesen, được xuất bản năm 1937.

Cô đi qua vài bụi cây bên ngoài bộ lạc, quả mọng ở đó lớn rất nhanh, quả nào quả ấy đều mọng nước.

Cô giơ tay hái một quả, cầm quả mọng trong lòng bàn tay, thờ ơ đi xung quanh. Bởi vì đây là lần cuối cùng cô đi trong rừng mưa, nên cô bước chậm rãi, dạo bước ngắm nhìn thêm một lần nữa.

Bàn chân cô giẫm lên cành khô, phát ra tiếng lanh lảnh. Ánh nắng lan tràn trong bóng cây rậm rạp, giống như một dòng nước, mang lại chút mát lạnh cho vùng rừng sâu.

Tống Úc không biết cô càng đi càng sâu, trong ngực trống rỗng, không nghĩ được gì, chỉ là trong lòng vấn vơ chút tiếc nuối và mất mát.

Màu xanh rậm rạp trong rừng khiến cô gai mắt. Tống Úc nhớ tới con đường cô chọn để đi, là con đường trước đây họ cùng đi vào động vẽ bích họa.

Cô thở dài nặng nề một tiếng, đột nhiên trở nên cáu kỉnh. Cô lấy trong túi ra một hộp thuốc lá màu bạc tinh xảo, dùng ngón trỏ kẹp một điếu rút ra.

Ở Paul một tháng, ngày nào cô cũng thức đêm viết kịch bản, nếu chỉ dựa vào cà phê để tỉnh táo đầu óc là không đủ, chỉ có thể hút từng điếu từng điếu thuốc, kết quà là bây giờ cô nghiện không thể cai được.

Đợi cô đưa thuốc tới bên miệng, cô mới nhớ ra là cô đang ở vùng rừng sâu, vẫn không nên tùy tiện hút là hơn. Tống Úc nhớ tới gần đây có một bãi nước sach, cô quyết định sẽ ra đó hút thuốc.

Đường đến bờ sông rất dễ đi, dường như buổi sáng có người từng đi qua, trên đất có thêm dấu chân chồng chéo. Cô phải đi rất lâu dọc theo con đường hẹp, giẫm phải những dấu chân lớn hơn nhiều so với dấu chân của cô, mới tới nơi.

Cuối cùng, giữa rừng xanh ngắt, thảm vật bên bờ sông thưa dần, như thể mở ra một cách cửa khác, có ánh sáng rọi vào. Trên sông cách đó không xa, trong màn sương mù mịt, có bóng hình người đàn ông xuất hiện.

Mái tóc đen của người đàn ông ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống cơ thể, anh để ngực trần, bả vai rộng như thái bình dương, cơ bắp cân đối săn chắc, tỷ lệ cơ thể cực kì hoàn hảo

Tống Úc nhìn anh tới ngẩn ngơ.

Tiếng bật lửa trong tay phát ra âm thanh yếu ớt, trở nên cực kì rõ ràng trong không gian im ắng. Bùi Chỉ nghe thấy động tĩnh, anh nghiêng người, nhìn thấy người phụ nữ ở mé đối diện bờ sông. Anh giơ tay vuốt sợi tóc lòa xào ướt sũng ra sau, lộ ra đôi mắt trong suốt.

Không ai mở lời trước.

Giống như hai con sư tử hoang dã gặp nhau trên một khung đường hẹp, đang trầm mặc thăm dò.

Ngọn lửa trên chiếc bật lửa vẫn đang cháy trong im lặng, tỏa ra ánh sáng ấm áp, làm nóng bỏng đầu ngón tay cô. Tống Úc hoàn hồn, mi mắt run run, hoảng loạn thổi tắt nó.

Bùi Chỉ khẽ cười. lộ ra hàm răng trắng như lòng quả dừa.

“Vẫn thích nhìn trộm tôi tắm tới vậy à?”