Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phía Bắc Vùng Xích Đạo

Chương 49: Khıêυ khí©h Anh (3110 Từ)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ăn cơm xong, Bùi chỉ tự chủ động thu dọn rửa bát, Tống Úc biếng nhác dựa vào sô pha, ngáp ngủ một cái. Cô ngẩng đầu nhìn vào chiếc đồng hồ treo tường, đã tám giờ tối rồi.

Tống Úc ôm gối, ngón tay gõ nhẹ lên sô pha, tiết tấu không nhịp nhàng, cũng không hề kiên nhẫn. Nhìn từ góc cô ngồi, có thể nhìn thấy khu nhà bếp qua khóe mắt.

Phòng bếp được thiết kể mở, Bùi Chỉ đang đứng trong bếp rời, ống tay áo sơ mi được sắn lên, trên cánh tay có những giọt nước trắng xóa, giọt nước dưới sự khúc xạ của ánh sáng tỏa ra những tia sáng pha lê.

Mắt cô bất giác nheo lại, cúi đầu xuống nhìn đôi chân anh, đường nét hoàn toàn cân xứng không hơn không kém một phân. Tống Úc chú ý, khi Bùi Chỉ giơ tay lên nhưng áo sơ mi của anh không bị kéo theo, áo sơ mi được anh nhét vào trong quần, rất chỉnh tề nghiêm túc.

Khi cô quay phim, cũng có rất nhiều nam diễn viên mặc áo sơ mi trắng, vì để ngăn cho áo mi tuột nên đã phải dùng rất nhiều đai kẹp giữ áo , đai kẹp giữ áo là loại dây mảnh hình tròn màu đen giắt ở đùi, một số chiếc đai kẹp được thiết kế dây dài để kẹp vào mép áo sơ mi bên dưới.

Một phong cách rất mập mờ. Nơi con tim cô hơi ngưa ngứa tê tê.

Tống Úc nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, cả người bò lên sô pha, vùi mặt vào trong gối.

Thật sự là muốn lấy mạng cô mà.

Rõ ràng là trước đây cô cực kì không có hứng thú với những thành phần thượng lưu cố tỏ ra vẻ tri thức mặc áo vest đi giày da sang trọng, nhưng cô lại không thể hiểu nổi rốt cuộc sao hôm nay nhìn Bùi Chỉ mặc đồ vest lại cảm thấy anh đẹp trai tới vậy.

Cả buổi tối trong đầu chỉ biết nghĩ những chuyện không đâu với đâu. Cô nuốt nước bọt, cảm thấy có lẽ lúc nãy ăn mặn quá nên bây giờ khát nước.

Tống Úc lật người qua lại trên sô pha, rồi ngồi dậy, đi vào trong bếp. Trong bàn bếp rời một bên để bộ dao kéo và bình thủy tinh, cô rót một cốc nước rồi uống cạn một hơi. Tiếng nước chảy từ vòi đột ngột dừng lại. Bùi Chỉ thu dọn xong nhà bếp, anh đang đem úp lại những bát đũa đã rửa xong lên giá. Giá ở bát nằm ở kệ trên tủ của bếp, Bùi Chỉ giơ tay mở tủ.

“Ngày mai mấy giờ bay?”

“Chín giờ sáng mai.” Tống Úc buông cốc nước xuống, liếʍ liếʍ môi, nhìn anh.

Bùi Chỉ đặt từng cái bát lên trên giá đựng, áo sơ mi thuận theo động tác của anh mà bị kéo lên, nhưng kì lạ là áo sơ mi vẫn không bị tuột ra ngoài.

“Sân bay nào?”

Tống Úc đáp trong vô thức “Đại Hưng.” Nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào phần eo của anh.

Bùi Chỉ gật gật đầu, “Thế thì phải dậy sớm, ra Đại Hưng khá xa.”

Tống Úc không nhịn được nữa, đi ra phía sau anh, thò tay ra ngoài phía đùi anh, muốn thử xem rốt cuộc anh có dùng đai kẹp giữ áo hay không. Đúng lúc Bùi Chỉ quay lại lấy chiếc đĩa cuối cùng thì tay Tống Úc thò vào quần anh.

Hô hấp của Bùi Chỉ trở nên ngưng trệ khi thấy tay cô cứ sờ tới sờ lui, anh giữ chặt bàn tay đang không yên phận của cô lại, giơ cao cổ tay mảnh khảnh của cô lên.

“Gấp vậy à?”

Tay Tống Úc bị anh kéo lên, cơ thể cô bị kéo dài ra, cô ngửa cổ ra sau, một cánh tay khác của anh vòng qua sau lưng ôm chặt lấy eo cô. Mi mắt cô run run, vành tai lại bắt đầu đỏ rần rần.

Suy nghĩ xấu xa cũng đã bị phát hiện rồi, Tống Úc giơ chân lên, cố tình cọ cọ vào chân anh “Anh không gấp à?”

Bùi Chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu của cô, mắt cô hơi nhướn lên, đôi môi đỏ mọng thanh tú, trông kiều diễm vô cùng, sự khıêυ khí©h anh hiện lên rõ ràng. Tống Úc bị anh ôm chặt eo, ôm cô đặt lên bàn bếp rời, váy bị kéo lên trên lộ ra đôi chân trắng ngần như tuyết phủ.

“Sạch sẽ chưa, mà làm loạn ở đây.”

Tuần trước khi đi công tác, cô gọi điện cho anh vẫn còn ai oán bụng còn đang đau.

“Hôm qua hết rồi.”

Cách lớp váy mỏng, Bùi Chỉ đưa tay xuống sờ sờ nơi mềm mại ấm áp của cô, quả thực không còn thứ ấy nữa. Cả người Tống Úc run lên, hai tay chống ra đằng sau bếp rời, đôi chân cô như không xương vô thức quấn chặt lấy hông anh.

Đôi mắt Bùi Chỉ tối sầm lại, anh đặt tay lên cà vạt, không kiên nhẫn mà kéo mạnh nó ra, động tác rất vội vàng và gấp rút.

Phóng lao thì phải theo lao thôi.

Đúng lúc này, chuông cửa đột ngột vang lên, tiếng chuông du dương dài dặc.

“……” Tiếng chuông vang làm Tống Úc giật mình, lông mi cô khẽ rung, vô thức đẩy Bùi Chỉ ra. Người đàn ông khóa chặt hai cổ tay cô bằng một tay anh, tay còn lại ấn vai cô xuống, mặt vùi sâu vào cổ cô.

“Đừng quan tâm.” Giọng anh khàn đặc trầm thấp.



Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Tống Úc, ngứa ngáy tê dại, toàn thân cô mềm nhũn ra, nhất thời cũng không quan tâm tới người ấn chuông cửa nữa, mặc để anh đẩy cô nằm xuống bàn bếp rời. Xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc váy, đằng sau lưng là nền gạch lạnh lẽo, đằng trước ngực là lớp da thịt nóng bỏng của anh, phảng phất một sự tương phản rõ rệt.

Ngoài cửa, người bấm chuông hồi lâu không thấy có động tĩnh nên lại bấm chuông một lần nữa. “Đạo diễn Tống --- chị có nhà không? ---.”

“…..” Tống Úc chau mày, nghe ra giọng của trợ lý.

Tuy nói là không quan tâm, nhưng trợ lý gọi to như vậy cũng khiến cô hơi bất an. Nhìn thấy cô đang phân tâm, Bùi Chỉ cắn nhẹ vào môi cô. Tống Úc rên khẽ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài “Em vẫn nên đi xem là hơn.”

Tuy là Bùi Chỉ không mấy tình nguyện, những vẫn buông cô ra, thuận tay kéo chiếc váy đã bị kéo tới eo của cô xuống. Tống Úc vuốt vuốt mái tóc bù xù của cô vén ra sau tai, sau đó liếc nhìn Bùi Chỉ, chiếc áo sơ mi trắng đã bị cô giật bung ra 4 5 cúc, bên trong mơ hồ nhìn thấy những múi cơ cực kì hoàn mĩ.

Cô nghĩ ngợi rồi nói nhỏ “Anh đừng có qua đây đấy.”

Tống Úc đi ra mở cửa, chỉ lộ ra một khe hở, thò đầu ra ngoài “Có chuyện gì?”

Trợ lý Dao Văn Văn sững sờ, cảm thấy bà chủ hôm nay thật quá lạ lùng, giống như đang che giấu cái gì, nếu đổi lại là bình thường, Tống Úc sẽ mở cửa để cô trực tiếp đi vào bên trong.

Có lẽ do ở showbiz đã lâu nên cô có được khả năng quan sát cực kì nhanh nhẹn, đặc biệt là khi nhìn thấy vết răng nông nông trên môi Tống Úc, trong lòng như hiểu rabgì đó, biết là bản thân đã chọn thời gian không đúng lúc rồi.

Nhưng trong trường hợp khẩn cấp cũng hết cách, Dao Văn Văn mau chóng giải thích nói “Đoạn trích trong 《Đánh Mất Tình Yêu》 đã được cắt ra rồi, em mang tới cho chị xem.” Nói rồi cô đưa ổ cứng trong tay qua cho Tống Úc.

Tống Úc đỡ trán “Gửi vào hòm thư không phải nhanh hơn à mà phải chạy tận qua đây.”

“Hết cách thôi chị, bên nhà sản xuất đang giục giã, vì trước đó tiến độ đã bị chậm rồi, em vốn nghĩ cầm tới nhà chị để xem rồi nếu có vấn đề gì thì trực tiếp phản hồi lại với họ.”

Ai biết được đâu lại không trùng hợp vậy chứ….

Cô lại không nhịn được liếc nhìn đôi môi của Tống Úc lần nữa, trong lòng nhột nhột, thực sự tò mò người đàn ông trong đó là ai.

Tống Úc cầm lấy ổ cứng, “Ừ, ngày mai chị xem.”

Dao Văn Văn lắc đầu, yếu ớt nói “Hay là chị xem luôn hôm nay nhé? Em sợ ngày mai chị lên máy bay rồi lại ngắt liên lạc.”

Tống Úc bất đắc dĩ “Được, tẹo nữa chị xem, sớm ngày mai gửi lại cho em.”

Đã đạt được mục đích nên Dao Văn Văn chuồn lẹ “Aida được rồi! Vậy em không làm phiền nữa, anh chị tiếp tục đi.”

Tống Úc : “……..”

Cô giấu người giấu tới mức rõ ràng thế à? Sao mà chưa chi đã bị nhìn ra thế này?

Tống Úc đóng cửa, quay người lại thì bắt gặp ánh mắt của Bùi Chỉ, cô lắc lắc cái ổ cứng trong tay “Đợi lúc nữa, có việc mất rồi.”

Bùi Chỉ giật giật khóe miệng, đè nén ngọn lửa trong lòng, cười lạnh một tiếng “Đạo diễn Tống bận bịu thật đấy.”

Anh giơ tay lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi rồi vứt lên sô pha rồi quay người đi thẳng vào phòng tắm. Tống Úc nhìn mải miết theo bóng lưng anh, vai rộng eo hẹp, cô nuốt nước bọt, không dễ chịu hơn anh là bao.

-

Trong khi đợi Bùi Chỉ tắm rửa, Tống Úc đã nhập các tập tin từ ổ cứng di động vào máy tính trong phòng chiếu. Trong căn hộ của cô có một phòng riêng dùng để xem phim, được trang bị những thiết bị chiếu nét cao, chiếm cả bức từng treo rèm.

Trên sàn chỉ trải một tấm thảm màu trắng và vài chiếc gối dựa bằng vải lanh, một chiếc đèn sàn. Dưới đèn sàn đặt một chiếc bàn tháp có khung kim loại. Trong phòng có bật hệ thống sưởi nên nếu chỉ ngồi dưới đất cũng vẫn rất ấm áp. Tống Úc đang quỳ xuống chiếc bàn thấp rồi thắp ngọn nến thơm lên.

Trong không khí phảng phất mùi tuyết tùng nhàn nhạt. Tống Út hít hít mũi, cảm thấy không dễ ngửi như mùi trên cơ thể Bùi Chỉ nên lại thổi tắt nó đi.

Bùi Chỉ tắm xong, ngoài phòng khách không có ai nên đi dọc hành lang tìm cô. Nghe thấy có tiếng bước chân, Tống Úc quay đầu, nhìn thấy Bùi Chỉ đã thay một bộ quần áo thoải mái, Chiếc áo len màu đen rộng rãi, tóc rơi lòa xòa trước trán vẫn còn nhỏ giọt, anh đang dùng khăn lau đầu.

Phong thái trên người đã đổi từ nghiêm túc thành tản mạn tùy hứng như hiện tại. “Anh có muốn xem cùng không?” Cô mời mọc “Làm vị khán giả đầu tiên trong bộ phim của em.”

Bùi Chỉ quấn chiếc khăn quanh cổ rồi bước chân trần vào trong thảm và ngồi xuống bên cạnh cô. Chiếc đèn sàn duy nhất trong phòng xem đã tắt, máy chiếu phát ra ánh sánh xanh nhạt và bộ phim đã bắt đầu chậm rãi phát.

Tống Úc ngồi trên mặt thảm, dưới chân đặt laptop. Khi xem phim, hàng lông mày của cô thường không tự chủ mà chau lại, chú ý tới từng nội dung trong khung hình, đến cảnh quay và cảm xúc của diễn viên l*иg tiếng, mỗi một cảnh cô nghĩ có thể sẽ quay tốt hơn thì đều sẽ ghi lại từng chút một.

Đôi khi cô sẽ nhấn tạm dừng, hoặc phải xem đi xem lại một cảnh nếu phát hiện nó có gì bất thường. Cho nên trải nghiệm xem phim của Bùi Chỉ gần như không có. Có điều anh không xem phim, mà phần nhiều thời gian là lặng lẽ nhìn ngắm Tống Úc.



Ngày trước anh rất ít khi có cơ hội được nhìn dáng vẻ cô khi làm việc, trong trí nhớ thì chỉ biết rằng khi Tống Úc chụp ảnh, cô sẽ ôm theo sự cố chấp với ống kính của mình, có những khi vì muốn bắt được góc độ và ánh sáng thỏa mãn, cô sẽ có thể đứng ở nơi đó cả ngày.

Tống Úc hơi cúi đầu, mười ngón tay gõ trên bàn phím, lúc sẽ chau mày, lúc sẽ mím môi suy nghĩ, hàng mi rậm rạp cụp xuống, gương mặt nghiêng chìm trong bóng tối, thi thoảng sẽ có lọn tóc con rơi trước chán nhưng cô cũng không mấy quan tâm.

Bùi Chỉ cứ nhìn cô chằm chằm, mái tóc buông xõa của cô đang nhẹ nhàng đung đưa, giống như một chiếc lông vũ lướt qau trái tim anh, anh phải hết sức kiềm chế mới không làm phiền đến cô.

Khi bộ phim chiếu được khoảng 30 phút, Tống Úc dường như mới ý thức được bản thân cứ chăm chúi thế này sẽ ảnh hưởng tới trải nghiệm của vị khán giả đầu tiên xem được phim của cô, thế là không còn tạm dừng hoặc tua đi tua lại nữa, chỉ nhớ lại một nút.

Tâm tình của Bùi Chỉ không đặt ở bộ phim, chỉ đại khái nhìn cách quay của bộ phim thì biết nó rất giống phong cách của Tống Úc, những góc quay trong đó đều đòi hỏi một góc độ hoàn mỹ, màu phim hơi tối, chủ đề về tuổi trẻ nhưng lại mang thêm chút ý vị nặng nề, lắng đọng.

Giây trước đó bộ phim vẫn còn quay cảnh hoàng hôn đỏ cam như máu. Giây tiếp theo góc quay đã chuyển sang một cửa sổ được chạm gỗ bằng thép.

Tống Úc đờ người, giây phút sau mới phản ứng lại được, cô biết cảnh tiếp theo sẽ là nội dung gì.

Nam nữ chính nằm trên giường bệnh, bắt đầu…….

Rõ ràng là một cảnh phim rất táo bạo nhưng Tống Úc cũng đã phải khéo léo quay nó thành một cảnh quay khiến người xem thoải mái. Những tấm màn bông trắng tung bay, bao lấy hai người họ, chỉ còn lại bóng hai người đang chồng lên nhau. Tuy là không quay gì thái quá nhưng Tống Úc vẫn ngượng nghịu không chịu nổi, cô liếc mắt nhìn Bùi Chỉ một cái.

Bùi Chỉ đang dựa vào sô pha, khoanh tay lại, biểu cảm trên khuôn mặt nhàn nhạt, trông tự nhiên hơn cô rất nhiều. Tống Úc nhìn anh không có phản ứng gì nên cũng không nói gì thêm, thầm lặng cố xem cho hết trích đoạn. Cảnh quay mặc dù chỉ khoảng mười mấy giây nhưng Tống Úc lại thấy nó dài vô tận, không khí trong phòng phim cũng bị nó nhuộm màu dày dặc, nhiệt độ cũng trở nên cao hơn.

Tống Úc đột nhiên thấy hơi khát, thuận tay lấy cốc thủy tin bên cạnh, uống một hớp hết nước trong đó.

Đột nhiên Bùi Chỉ mở miệng hỏi cô “Khi còn đi học em từng làm vậy chưa?”

Người ta thường nói phim ảnh sẽ phản ánh tiếng lòng của người đạo diễn, nếu thiếu kinh nghiệm thì sẽ rất khó quay được những cảnh như vậy.

“…..” Tống Úc sững người, giọng nói của anh bình thản nhưng cô lại nghe thấy đâu đó nguồn cơn không vui vẻ.

Hơi buồn cười nên cô muốn chọc anh, nhướn nhướn mày, hỏi lại “Anh đoán xem?”

Có làm hay không anh còn không biết ư, hôm ở rừng mưa đêm đó không phải suýt chút nữa thì làm cô đau chết hay sao.. Bùi Chỉ ngoảnh mặt sang nhìn cô, lông mày và đôi mắt cô chứa đầy khıêυ khí©h và sự ranh mãnh, cũng không màng tới cảm xúc của anh, y như một con sói nhỏ.

Anh vươn ngón tay cái đặt lên khóe môi cô, đè ý cười của cô xuống. Đầu ngón tay người đàn ông thô ráp, dùng lực không nhẹ cọ sát trên khóe miệng cô có chút đau, cuối cùng dừng lại ở giữa kẽ răng cô.

Tống Úc há miệng, cắn đầu ngón tay anh “Mới như vậy đã giận rồi à?”

Cảm giác ngón tay bị đầu lưỡi ẩm ướt ngậm vào, khıêυ khí©h tới giới hạn tận cùng của anh. Đôi đồng tử của Bùi Chỉ co rụt lại.

Đột nhiên trời đất quay cuồng, Tống Úc còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy ngã xuống thảm, mái tóc đen nhánh tản ra tứ phía.

Ngón tay trong miệng tiến vào càng sâu, áp lấy môi lưỡi của cô, cô muốn nói chuyện nhưng chỉ phát ra được những tiếng nức nở nhỏ nhẹ.

Trong lúc ngã xuống, cô không biết mình ấn nhầm phaỉ nút nào mà bộ phim lại quay lại cảnh hôn của nhân vật chính vừa nãy. Bùi Chỉ siết chặt hai cổ tay cô, nâng chúng lên đầu rồi buộc lại băng khăn tắm. Mai mắt Tống Úc mở to, muốn cựa quậy.

Ngón tay anh lần xuống bên dưới, Tống Úc cảm thấy cơ thể co rút, động tác của anh mạnh bạo khiến thân thể cô run lên. Bên tai truyền tới giọng đàn ông khẽ khàng “Hay là anh giúp em nhớ lại, trước đây làm như thế nào nhé?”

Bùi Chỉ nâng eo cô lên “Như thế này à?” Hành động trùng lặp với cảnh trong phim đang chiếu.

Cả người Tống Úc đỏ bừng, hối hận vô cùng về hành vi của mình, cứ phải chọc cho anh điên lên làm gì không biết.

“Hửm?” Bùi Chỉ nâng eo cô lên cao hơn nữa “Nói chuyện!”

Lông mi của Tống Úc khẽ run lên, khoe mắt vẫn còn vương giọt nước.

“Không có….” Giọng cô yếu ớt.

“Không có?” Bùi Chỉ cong cong khóe miệng, không biết là tin hay là không tin.

Du͙© vọиɠ của anh lại càng vào sâu hơn nữa.

Trong căn phòng ngột ngạt, tấm thảm dưới thân cô đã ướt đẫm nước. Bộ phim được chiếu lại hai lần, mỗi lần tới cảnh phim ấy là sức lực của anh lại càng mạnh càng nhanh.

Tống Úc thậm chí còn không có sức để cầu xin hay giải thích, chỉ có thể một mực chịu đựng.
« Chương TrướcChương Tiếp »