Chương 11: Ngưỡng Mi bị đánh thành đầu heo

Chuyện bọn tôi giống nhau tổng cộng bốn người biết, người trước mặt chính là một trong số đó.

Anh ấy kéo mũ của tôi xuống thấp một chút.

“Không ai nhận ra đâu, Ngưỡng Mi đoán thế nào em cũng đến đây nên dặn anh để mắt.”

Năng lực này của nó đỉnh thật, tôi lờ đi An Tử bởi vì không biết phải đáp lại những gì.

Anh ấy cũng nhìn về phía tôi đang nhìn, tiếp tục nói.

“Ngưỡng Mi sợ em bị đánh nên liều mạng đến đây. Chốc nữa mặt mày sợ như cái đầu heo rồi.”

An Tử không nói tôi cũng đoán thành cái đầu heo. Với cái thương tích kia di chuyển một đường dài còn tham gia trận đánh giao hữu, nghĩ thôi đã thấy nhọc người.

Nhưng phải thừa nhận tôi thích đứng ngoài xem người ta đánh nhau.

Tên sư phụ của Ngưỡng Mi vô tình lọt vào tầm mắt, tôi buộc miệng hỏi.

“Tên Dục Phong kia rốt cuộc muốn gì vậy?”

An Tử vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, giải đáp.

“Trước đây Dục Phong và Ngưỡng Mi được chia vào cùng một tổ. Ngưỡng Mi tự tin, liều mạng, sùng bái Dục Phong nhưng trong một nhiệm vụ Ngưỡng Mi kháng lệnh rốt cuộc cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Tôi muốn nghe cụ thể câu chuyện là thế nào, An Tử lại không kể tiếp. Chắc chắn anh ấy không muốn nhiều chuyện, có lẽ người kể nên là Ngưỡng Mi.

Trận đấu đầu tiên là giữa Trấn Yên Yên với một nữ sinh ở võ đường. Hai người bọn họ cào nhau, chẳng có hứng thú gì cả, rất nhàm.

Ban đầu chị ta lên sàn tôi đã rất ngạc nhiên, tình cảnh này xem ra nữ sinh đấu với chị ta hẳn là nhập học vào ngày hôm qua.

Cảnh bạo lực học đường tôi xem ở cấp ba còn thú vị hơn, ít nhất bọn họ có bỏ sự tức giận và dồn lực lên đối phương.

Trận đấu nhàm chán lại kéo dài, nghỉ giữa hiệp Trấn Yên Yên chạy đến chỗ Dục Phong, giọng nói rất kiên định, tôi còn tưởng bản thân nghe nhầm.



“Em nhất định sẽ thắng trận đấu này, anh đừng lo.”

Ngưỡng Mi bên cạnh không có phản ứng gì, nó bị điếc rồi sao?

Tên Dục Phong kia nhẹ nhàng thả ra mấy chữ.

“Nhớ cẩn thận.”

Má nó, tôi ứa nước mắt rồi, tình yêu này cảm động thế mà.

Ngưỡng Mi nhìn về hướng tôi một cách lộ liễu, cái điệu cười ngu kia là thế nào?

Tôi nghi ngờ nó nhìn An Tử, bất giác mà quay sang nhìn anh ấy, anh ấy cũng nở nụ cười tươi tắn đối lại với tôi.

Mấy con người này, ai cũng không được bình thường. Tôi quả thật lo cho Ngưỡng Mi, vậy mà người xung quanh đều cười cười nói nói, tin tưởng nó quá nên có cách cư xử như vậy sao?

Nó đúng là tự tìm chuyện mà.

Vì cái nhìn với điệu cười kia mà làm Dục Phong nghi ngờ rồi, hắn cũng về phía này. Vẫn là An Tử điềm tĩnh dùng cánh tay chắn trước mặt tôi, nhịp tim có chút loạn.

Sợ chết tôi rồi, người ta nói đi đêm gặp ma quả là không sai.

An Tử nhỏ giọng.

“Đừng sợ, có anh rồi.”

Nhịp tim đã loạn nghe câu nói này càng loạn thêm, đừng làm tôi tương tư được không?

Biết rõ tôi và bọn họ không cùng tần mây nên khoảng thời gian này tôi đã không dám vọng tưởng điều gì.

Trận đấu giữa nữ sinh và Trấn Yên Yên vẫn tiếp diễn, tôi nhìn ra nữ sinh kia cố ý nhường chị ta. Nụ cười đắc ý treo trên môi chị ta, ngứa mắt vãi ra.

Ý định khıêυ khí©h Ngưỡng Mi rõ ràng như thế, nó nhạy bén chắc có lẽ biết.

Kế tiếp là trận của nó, lòng ngực tôi vì thế mà cũng nhói lên.



Đứng ở cương vị khán giả mà xem trận đấu, đầu trận từng cú đấm giáng xuống, nó né được cũng ăn không ít. Đối thủ cũng không phải dạng vừa, sức lực lại dồi dào.

Nói trận đấu lúc nãy là nữ sinh mới nhập môn, vậy người người này khác gì tuyển thủ chuyên nghiệp?

Trận đấu này đáng xem hơn trận vừa nãy gấp trăm nghìn lần. Tôi thấy Ngưỡng Mi bắt đầu bị đánh dần đều rồi, đột nhiên lại không cảm thấy lo lắng nữa mà thay vào đó là tức giận.

Hẳn là vì mang gương mặt kia rồi bị người khác ức hϊếp.

Thời đi học tôi chưa từng bị người khác đánh như vậy, tự xem có hơi miễn cưỡng.

Nhìn biểu hiện trên gương mặt An Tử, xem ra đã thấy có chuyện rồi.

Tôi nhíu mày hỏi.

“Sao thế?”

“Võ đường nhiều năm nay chưa có ai vượt mặt Ngưỡng Mi, nếu có đã đoạt giải quốc gia rồi.”

Chuyện hay Ngưỡng Mi đoán được từ trước nhưng vẫn không từ chối, tôi cũng không biết âm mưu của nó.

Còn bị đánh thế này thì thật thảm, nó bị ngã lưng cũng dính xuống sàn. Tôi tự nhiên cũng rít một hơi lạnh, đau lây rồi.

Ánh mắt tôi vẫn đặt trên người nó, lời nói ra có chút gấp.

“Giữa trận anh bảo nó vào phòng vệ sinh, tôi chờ ở đó.”

An Tử ngạc nhiên, tôi đoán được anh ấy sẽ có biểu cảm đó. Tôi cũng không phải nhất thời nổi máu anh hùng muốn chịu đòn thay Ngưỡng Mi, bản thân đương nhiên có tính toán.

Nhìn cách Ngưỡng Mi gắng gượng, thảm không muốn nhìn. Với gương mặt đó làm sau nói chuyện với anh chị họ tôi đây, ở chung phòng nhìn mặt nhau mà sống.

Tôi lại tò mò về biểu cảm trên gương mặt Dục Phong, thật thất vọng khi gương mặt đó vẫn bình lặng, một gợn sóng cũng không nhìn ra.

“Hạ Ngưỡng Mi, hạ Ngưỡng Mi.”