Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phía Sau Em Là Anh

Chương 19: An Tử hình như hơi cáu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Boss mới ba mươi lăm tuổi nhưng cái đầu kia chứa không ít kế hoạch, vẻ ngoài lớn hơn so với tuổi cũng đúng quá đi chứ.

“Chuyện gia hạn hợp đồng?”

Hai mắt lão sáng rực, tôi tiếp tục nói thêm vài chữa.

“Tôi sẽ suy nghĩ.”

Nhìn cái đuôi của lão đang vẫy vẫy kìa, tôi bị gày từ năm mười bốn tuổi, từ những trận đấu phi pháp mà lớn lên. Khi còn ở dưới quê tôi như một hạt bụi nhỏ đến mức khiến người ta lầm tưởng không tồn tại, ba mẹ rong ruổi trên sông rất ít khi về.

Nhưng, gia đình tôi ổn hơn Ngưỡng gia gấp mấy nghìn lần.

Barrett M95 được lão cung cấp, tôi mang nó về nhà trọ, căn phòng thuê nằm đối diện cổng nhà, tôi bỏ qua nó rồi tiếp tục leo lên những bậc thang dốc.

Để mặc khẩu súng trên sân thượng, nơi đây rất ít người lên, hầu như mọi người đến thuê phòng đều bận rộn nên chả ai quan tâm.

Một năm nay chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi vừa cúi xuống lại nhận ra một điều.

Nơi đây là con đường dễ dàng nhất khi đột nhập vào nhà trọ sao tôi lại bỏ qua nó chứ? Ngưỡng Mi chắc không điên đến mức leo lên bốn tầng lầu để vào trong, bẻ khóa vẫn là dễ hơn.

Tôi đi mười hai bước chân đã có ba cái camera chĩa vào đầu, xem ra nó leo lên rồi lẻn vào thật rồi.

Một ngày trôi qua tôi cùng anh chị họ cười nó như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngưỡng Mi và An Tử đều im lặng, có lẽ mọi chuyện đều ổn, trải nghiệm kia nên cất vào thôi.

Quay về với cuộc sống hiện thực, còn kỳ thi mà nó từng nhắc qua điện thoại vì biến cố mà tôi phải tự mình.

“Mẫn, mấy ngày trước mày nói rất nhiều cảm thấy khá lạ, hôm nay quay lại bình thường rồi.”

Lục Hy Hy đột nhiên lên tiếng, đó là chị họ tôi. Vẫn còn một người chị nữa tên Lục Dịu đang ở dưới gác ngủ cùng với người yêu quen ba năm, tôi sớm đã xác định đó là anh rể tương lai.

“Em vẫn hay như vậy mà.”



Chị ấy bật dậy vô cùng tỉnh táo nói.

“Ha, khác thường lắm. Ngủ trước mười hai giờ thức giấc trước tám giờ, có giống mày đâu?”

Điểm này cũng trở thành sự khác lạ trong mắt mọi người.

Ở chung một năm điều may mắn duy nhất chính là lịch học của mọi người không trúng nhau. Như một kỳ tích tôi ban đầu còn chẳng tin, dù sao cũng thuận tiện cho công việc của tôi.

Mọi người quan tâm tôi nhiều lắm, như thay ba mẹ trông coi.

“Em sắp thi nên điều chỉnh giấc ngủ.”

“Vậy sao?”

Chị ấy nói như kiểu mỉa mai, thái độ chăm chọc nhưng đó không phải thật. Quá quen với lối sống sinh hoạt nên mới sinh ra cách nói chuyện như vậy, mọi người cảm thấy khó tin vào những điều tôi nói.

Điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, hiện tại đã quá mười hai giờ đêm rồi, là ai vậy? Tôi cảnh giác nhấc máy.

“Em không đánh thức anh dậy, còn nói sẽ đưa em về, quả nhiên lừa gạt người khác.”

Giọng nói dễ nghe của An Tử, ngạc nhiên thật đấy.

“Sao có số điện thoại của tôi?”

“Năng lực của tôi có khó đâu, ngay cả địa chỉ nhà hay địa chỉ nhà trọ em đang thuê tôi đều tra ra được, tôi đang đứng bên ngoài đây.”

Tôi nhìn Lục Hy Hy đang nằm lướt điện thoại bên cạnh, phía dưới còn có một cặp tình nhân mặn nòng, để bọn họ biết tôi đi gặp người khác sẽ phải tốn công giải thích.

Bản thân bất lịch sự ngắt máy, tôi không ra anh ấy sẽ tự biết đi, đều là người lớn rồi.



Hai giờ sáng khoảng thời gian mà mọi người rơi vào giấc ngủ, tôi nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi cửa. Tất cả đều chuẩn bị cả rồi, nếu bị phát hiện tôi sẽ nói bản thân ra ngoài hút thuốc mặc dù bản thân không có thói quen đó.

Trên tay cầm bật lửa và gói thuốc cùng với chùm chìa khóa, hai giờ đêm con ngõ chìm vào khoảng lặng.

Cánh cổng khép lại bốn bề yên tĩnh , ngọn đèn đường chiếu rọi ánh sáng vàng. Cứ cảm thấy có người đi vào từ đầu hẻm còn là một người què một chân, tôi muốn tự tát một cái cho bản thân tỉnh ra.

Con hẻm là ngõ cụt, đừng tự hù dọa mình.

Tôi xoay người lại, cảm giác có người đứng phía sau thật rõ ràng.

Má nó chứ, đã bảo đừng hù dọa tôi, chân sắp đứng không vững rồi đây.

“Ăn mặc như vậy ra ngoài, em không cảm thấy lạnh sao?”

“Tôi đi vứt rác, rất nhanh.”

An Tử khoác áo ngoài cho tôi, giọng nói đầy ôn hòa.

“Cho anh một điếu.”

Đôi mắt trông chờ kia, còn muốn tôi dâng tận miệng sao? Dứt khoát đưa bật lửa và gói thuốc qua bên cạnh, tự mà lấy. Tôi không quen phục vụ người khác, tay chân nhất định sẽ luống cuốn, như thế rất ngại.

Khói thuốc lá từ lâu đã quen thuộc, người bên cạnh tôi cũng hay hút ngoại trừ ba người đang ngủ say như chết ở trong kia.

“Loại này không hợp với em đâu? Mùi nặng như vậy thật sự em chịu được sao, đã trải qua loại chuyện gì mà tìm đến thuốc lá vậy?”

“Sao anh không rời đi?”

Chọn cách lờ đi câu hỏi đương nhiên là muốn giấu, quá khứ của tôi chẳng có việc gì hết.

Tóm gọn bằng mấy chữ, con mèo bị ướt thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »