Chương 3

(Chúng ta sẽ được sống một cách bình thường đúng chứ?)

Sau một hồi giải thích, Jisung để Hyunjin ở lại với Bang Chan.

"Hyung!"

"Hyunjin, đừng lo anh sẽ bảo vệ em. Anh sẽ làm việc cho chính phủ và..."

"Chúng ta không thể sống như trước kia sao?"

Bang Chan lặng người, anh cười chua xót

"Anh không muốn bất kì một người thân nào của mình phải ngã xuống trước mắt mình nữa."

"Hyung, em xin lỗi. Em không thể giúp được gì cho hyung cả. Em không phải guider, càng không phải người thức tỉnh. Xin lỗi..."

Bang Chan ôm lấy khuôn mặt Hyunjin

"Em không có lỗi Hyunjin, chúng ta không thể định đoạt được bất cứ điều gì."

"Em nhớ ba mẹ, em không muốn anh gặp bất cứ điều gì nữa."

"Trốn tránh không phải cách tốt Hyunjin a, cách tốt nhất là phải trở nên mạnh mẽ để đối mặt với nó."

Hyunjin biết điều này, cậu chỉ muốn ích kỷ một chút, muốn hai anh em tìm việc làm và sống như một người bình thường.

Nhưng anh trai cậu sắp trở thành Esper, một esper cấp A. Jisung đã từng nói một Esper cần một Guide đến thế nào, với esper việc guiding giống như một liều thuốc phiện vậy.

Bang Chan ôm Hyunjin vào lòng vỗ về. Cậu thấy trái tim mình bỗng nhẹ nhõm, yên bình tới lạ.

Một tuần đã qua đi, Bang Chan hiện tại đã gia nhập và trở thành Esper tại hiệp hội.

Cũng có thể nói là hào phóng khi bọn họ trao cho hai anh em cậu một căn nhà khá rộng nằm gần trung tâm thành phố, đúng là đặc quyền của một Esper cấp cao.

Người dân cũng đang dần thích nghi và được phổ cập về vấn đề năng lực gia cũng như guide.

Bang Chan mua cho Hyunjin một chú cún nhỏ tên là White để cậu đỡ chán bởi Bang Chan nói sắp tới anh sẽ rất bận và ít khi về nhà. Cuộc sống vẫn như vậy. Thỉnh thoảng Hyunjin sẽ nhớ ba mẹ. Cậu sẽ khóc một chút. Cậu sẽ vẽ tranh, ít nhất đó là thứ khiến cậu quên đi nỗi đau.

Khi còn trẻ, cậu trở nên mềm yếu và ngây thơ hơn, cậu từng cãi nhau rất nhiều lần, mối quan hệ trong gia đình cũng chưa bao giờ là tốt đẹp. Thứ mà Hyunjin học được bây giờ cũng chỉ là sự ân hận.

Hyunjin nhìn tấm thiệp mời trên tay mình

Ngày mai là ngày công bố danh sách và ăn mừng các Esper và Guide của hiệp hội.

Khi Hyunjin đến nơi tổ chức, hầu hết khách mời toàn là người lớn khiến Hyunjin trở nên lạc lõng. Các esper và guide đã được tập hợp lại trong phòng chờ.

"Ê mày có biết gì không? Tao nghe nói tổng tư lệnh là Esper cấp S và hắn sẽ xuất hiện hôm nay đấy."

"Tao nghe nói hắn vừa trở về sau một cánh cổng ở phía Tây."

"Tao cá chắc hắn ta trông bạm trợn và khó chịu lắm."

"Cấp S không phải là con người. Có lẽ chúng là quái vật đeo mặt nạ da người đó."

Hyunjin cảm thấy hơi chán nên bước ra vườn hoa phía sau dinh thự. Mùi hoa oải hương khiến Hyunjin khịt mũi.

"Ôi chẳng hiểu sao mình lại ghét cái mùi này!"

Hyunjin vừa nói vừa dạo quanh một vòng.

Cho tới khi ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt một người con trai đang say giấc ngủ.

Anh ta nằm gác chân lên chiếc ghế gỗ dài, đôi mắt nhắm chặt và cánh tay buông nhẹ. Hyunjin hơi giật mình, ánh mắt nhìn anh ta đến đăm chiêu.

"Đẹp thật!"

Cũng không hiểu sao, Hyunjin ngắm anh ta rất lâu. Trong đầu đang phác họa lại từng đường nét trên khuôn mặt người con trai. Cậu bất giác nở nụ cười.

"Nhìn đủ chưa?"

Câu nói không mang theo chút độ ấm nào khiến Hyunjin giật mình. Người con trai từ từ mở mắt. Một đôi mắt sâu xoáy vào tâm hồn Hyunjin như đang ăn mòn từng ngóc ngách trong cậu.

Hyunjin không quay đi, nói đúng hơn cậu không thể cử động nổi. Bản năng sợ hãi của cậu bùng lên giống như một đám lửa thiêu đốt tâm trí cậu.

Xinh đẹp và nguy hiểm.

Cậu nhận biết nó bằng bản năng, thứ gì đó trong cậu đang gào thét và phấn khích.