Chương 10

Có thể nhìn thấy được kiến trúc nói không chừng là có đường ra ngoài, một khi tìm được đường rời khỏi nơi quỷ quái này thì coi như là giải thoát. Người đàn ông trung niên giống như lấy lại được sức lực. Ba người vòng quanh nhà xưởng một hồi. Lúc đi Tống Thanh Tiểu yên lặng nhớ kĩ địa hình những nơi đã đi qua. Không biết ba người đã đi vòng vèo bao lâu, thể lực cũng hao hết nên mệt đến không chịu được. Hưng phấn khi nhìn thấy nhà xưởng trong mắt người đàn ông trung niên từ từ tan đi. Sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm, không nói chuyện nữa. Vẻ mặt cũng càng lúc càng nguy hiểm. Mãi đến khi bụng mọi người phát ra tiếng rột rột thì tất cả mới dừng lại, tìm một chỗ ngồi xuống.

‘‘Cô có đồ ăn không?’‘

Người đàn ông trung niên đưa tay về phía Tống Thanh Tiểu. Tống Thanh Tiểu cảm thấy hắn rất không thích hợp nhưng một tay của cô thì bị cô bé nắm chặt, một cái tay khác thì bị người đàn ông trung niên cầm. Sau khi người đàn ông trung niên đánh cô bé thì cô bé không dám đến gần hắn nữa mà xem Tống Thanh Tiểu thành cộng cỏ cứu mạng, lúc nào cũng nắm chặt tay cô không buông. Điều này làm cho Tống Thanh Tiểu không thể lúc nào cũng cầm con dao khiến trong lòng cô có chút nóng nảy.

"Không có."

Tống Thanh Tiểu thả tay người đàn ông trung niên ra, giả vờ xoa bóp cánh tay của mình, kì thực là đang nắm chặt con dao. Người đàn ông trung niên cũng chú ý tới hành động của Tống Thanh Tiểu. Hắn thấy cô làm nhiều hành động như thế hơn nữa lại đang trong thời điểm nhạy cảm thì âm trầm hỏi một câu: ‘‘Cô sờ cánh tay làm gì?’‘

Người đàn ông trung niên đã cảnh giác. Tống Thanh Tiểu cố gắng nở một nụ cười, ra vẻ trấn định nói: ‘‘Lúc trước khi ngã xuống thì cánh tay tôi đã bị trầy da chảy máu.’‘

Lúc Tống Thanh Tiểu nói tới chỗ này thì người đàn ông trung niên lập tức gạt bỏ nghi ngờ. Lúc đó sau khi ba người té xuống bậc thang thì hắn cũng bị thương không nhẹ. Lúc này đùi phải của hắn vẫn còn nhói đau. Hắn dời mắt từ người Tống Thanh Tiểu sang cô bé đang cố gắng né xa hắn, ánh mắt lạnh lẽo mang theo giận dữ nói: ‘‘Cô có đồ ăn hay không?’‘

Hắn vừa hỏi xong thì thân thể cô bé đã run lên. Người đàn ông trung niên vừa dứt lời cô bé đã vội vàng lắc đầu: ‘‘Không có.’‘

Cô bé sợ người đàn ông trung niên không tin nên lật túi quần của mình ra thậm chí còn cởϊ áσ khoác chứng minh mình không nói láo.

Tống Thanh Tiểu đang chú ý đến những thẻ bài trong đầu. Qua một khoảng thời gian dài như vậy mà những thẻ bài này vẫn không hề thay đổi nhưng hành động cởϊ áσ của cô bé đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Tống Thanh Tiểu. Dưới tình huống như thế này hành động cởϊ áσ của cô bé là hết sức nguy hiểm! Đáng tiếc cô bé còn quá trẻ nên không ý thức được điều này.

Ánh mắt người đàn ông trung niên từ từ thay đổi, hơi thở cũng biến hóa. Tống Thanh Tiểu thấy vậy vội kéo cô bé tới gần mình, đè giọng nói: ‘‘Tất cả mọi người đều biết em không có đồ ăn!’‘

Lúc nói chuyện cô mượn cớ che người cô bé sau đó kéo áo khoác cô bé lại. Người đàn ông trung niên thấy vậy thì nhếch môi nói: ‘‘Số 1, cô tới đây một chút.’‘

Nói xong hắn liếʍ môi ngoắc cô bé lại.

Ngoại trừ cô bé vô cùng đơn thuần thì người đàn ông trung niên và Tống Thanh Tiểu đều đã sinh lòng cảnh giác lẫn nhau. Lúc trước người đàn ông trung niên lo lỡ như tìm được đường ra khỏi không gian thì cô bé sẽ tìm hắn gây phiền phức vì vậy tất cả mọi người đều không có ý định tự giới thiệu. Tất cả đều dựa vào thứ tự lúc tiến vào không gian gọi tên, cô bé là số 1. Tống Thanh Tiểu vào sau cùng nên là số 9.

Sau khi cô bé bị người đàn ông trung niên gọi tên thì dù có ngu ngốc cũng đã phát hiện là hắn có gì đó không đúng. Lúc trước cô bé đã bị người đàn ông trung niên đánh nên dáng vẻ dữ tợn của hắn đã khắc sâu trong đầu cô bé vì vậy trong lòng luôn sợ hãi người đàn ông trung niên. Lúc này sau khi nghe thấy người đàn ông trung niên gọi mình thì thân thể cô bé co rúm lại, trốn sau lưng Tống Thanh Tiểu, cố gắng đè nén tiếng khóc nức nở.

‘‘Tôi nói... cô tới đây!’‘

Sau khi người đàn ông trung niên thấy cô bé không có động tĩnh thì sắc mặt trầm xuống, làm bộ muốn đứng lên. Cô bé nhìn hành động này của hắn thì càng thêm sợ hãi, hai tay siết chặt tay Tống Thanh Tiểu không buông, hiển nhiên là xem Tống Thanh Tiểu giống như cọng cỏ cứu mạng.

Lòng Tống Thanh Tiểu trầm xuống, ở nơi này không có nước uống, không có thức ăn lại không liên lạc được với những người khác hơn nữa còn tìm không được lối ra, những chuyện này gộp lại gần như có thể mài mòn lý trí của một người. Hiển nhiên người đàn ông trung niên đang ở ranh giới sụp đổ, một khi đã sinh ra ác niệm thì giống như là mở cánh cửa sắt thả thú dữ ra ngoài.

‘‘Số 6...’‘

Mặc dù Tống Thanh Tiểu lớn tuổi hơn cô bé nhưng vóc người cô gầy yếu. Dù người đàn ông trung niên không coi là cường tráng nhưng thể lực của nam nữ khác nhau rất rõ ràng. Nếu thật sự phát sinh xung đột thì tình cảnh của cô sẽ hết sức nguy hiểm. Cũng may là cô còn một con dao làm đòn sát thủ, chỉ cần con dao còn chưa bị phát hiện thì có thể đó chính là đường sống của cô nhưng nếu như con dao bị người đàn ông trung niên phát hiện thì cô gần như không có phần thắng.

Nghĩ đến đây hô hấp của Tống Thanh Tiểu lập tức trở nên khó khăn. Tối nay cô đã tìm được đường sống trong chỗ chết nên vô cùng quý trọng sinh mệnh của mình. Cô cố gắng muốn khuyên người đàn ông trung niên tĩnh táo lại, lúc trước cô còn có thể dùng lời nói để trấn áp người đàn ông trung niên nhưng vào lúc này hiển nhiên là đã không còn bao nhiêu tác dụng. Trong một thời gian dài không có phát hiện bất kỳ người nào, cũng không tìm được lối ra cộng thêm thiếu nước và thức ăn đã làm người đàn ông trung niên trở nên mất kiên nhẫn. Cô bé lại trốn tránh không dám ra khiến sự kiên nhẫn không còn nhiều của hắn hết sạch nên lúc này hắn đứng dậy đi đến chỗ hai cô gái.

‘‘Cô câm miệng cho tôi!’‘

Hắn bình tĩnh nhìn Tống Thanh Tiểu nhưng trong mắt lại hiện lên sự hung ác: ‘‘Chúng ta không ra được.’‘

Da mặt của hắn đổ rất nhiều dầu cộng thêm mồ hôi lạnh dính lại một chỗ khiến khuôn mặt hắn trở nên dính bết. Ánh mắt người đàn ông trung niên hằn đầy tia máu. Gân xanh trên huyệt Thái Dương nổi lên. Vẻ mặt bình tĩnh của hắn khiến Tống Thanh Tiểu càng cảm thấy nguy hiểm hơn.

‘‘Nơi này là một không gian ma quỷ, nó nhốt chúng ta ở nơi này, chúng ta sẽ không ra được, hiểu chưa?’‘

Tố chất thần kinh của người đàn ông trung niên giống như được nâng cao: ‘‘Không có đồ ăn, không có nước uống, chúng ta sẽ không kiên trì được mấy ngày.’‘