Chương 3

Lý Trạm từ trên cao nhìn xuống Đại tướng quân. Người này ở trước mặt hắn luôn cụp mi rũ mắt kính cẩn thuận theo, lúc nào cúi đầu, liền này cũng không ngoại lệ.

Lại nói tiếp thật là kỳ quái, rõ ràng là song sinh, dung mạo tương tự, Hoàng Hậu từng dùng nhan sắc độc sủng hậu cung nhưng Lục Vi lại khiến cho người ta cảm giác lại không thuận mắt. Hắn quá an tĩnh. Thời niên thiếu khi giấu tỷ tỷ vinh quang, sau lại âm thầm một đường chiến công phong hầu, làm quan đến tam bậc. Đáng lẽ phải có khí phách cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ, người này lại âm trầm cẩn thận, lúc nào cũng kiềm chế bản thân, giống như sợ người khác tức giận với mình.

Việc này làm Lý Trạm cực kì cảm thấy không vui.

Thật giống như từ khi bắt đầu, hắn chưa từng hoàn toàn tín nhiệm Lục Vi. Tướng quân có thể vì nước vì dân, vì Hoàng Hậu vì Thiên Tử vào sinh ra tử, huyết chiến sa trường, không oán không hối hận, nhưng hắn lại trước nay không có tin tưởng người này có thể quên thân vì mình, cũng không tin quân thần có thể hoà thuận trước sau vẹn toàn.

Tới cuối cùng, quả nhiên thời điểm "người thành hổ quân thần ly tâm". Hắn thở dài một hơi, cảm thấy chính mình đáng lẽ phải biết rõ, là vua một nước tình cảm cũng không thể thuận như bình thường.

Bủn xỉn thổ lộ tình cảm với người khác rõ ràng chính là Lục Vi! Thiện Ly đại doanh, tự mình điều binh tội có bao nhiêu lớn chẳng lẽ hắn lại không biết? Nói nhẹ là tự cấp quyền, nói nặng chính là khi quân phạm thượng, kết bè kết cánh, nhiễu loạn kỉ cương, hoàn toàn có thể xử tội chết.

Dù vậy, hắn cũng không chịu giải thích vài câu? Tốt, tốt thật sự, không tin ta đúng không?

Khắc nghiệt đa nghi đúng không? Tàn nhẫn bá đạo đúng không? Vậy để ta nhìn xem, ta rốt cuộc có bao nhiêu khắc nghiệt đa nghi tàn nhẫn bá đạo.

Có một số việc, Lý Trạm đã sớm muốn làm, đời trước không làm được, đời này tất nhiên phải bù cho đủ.

Hắn đem phẫn uất của bản thân hóa thành roi, từng roi từng roi mà đánh ra, quất vào ngực Lục Vi. Như sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, chỉ xước một chút da, nhợt nhạt vết máu cùng sưng đỏ lại làm nổi bật cơ thể cân xứng, làn da no đủ pha chút sẹo, thật khiến người ta nổi lên du͙© vọиɠ ngược đãi.

“Cái này là trúng tên đi?” Lý Trạm thình lình dùng ngón tay ấn lên vết thương gần trái tim

"Miệng vết thương còn mới. —— ngươi bị thương khi nào, sao ta lại không được biết?”

Lục Vi trong lòng căng thẳng, theo bản năng cẩn trọng lời nói:

“Thần có tội, quân báo khẩn cấp, chưa có xác thực tỉ mỉ, thần không phải là cố ý muốn lừa gạt quân thượng……”

Lý Trạm giận dữ:

“Lục Vi! Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa của ngươi!”

Lục Vi giật mình lông mi run lên, không dám ngẩng đầu, cũng không dám tiếp tục đáp lời. Hắn không biết bản thân làm sao lại chọc hoàng thượng tức giận, rõ ràng chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.

Lại là như vậy, luôn là như vậy. Quan hệ của hai người họ, nhìn như trong tay Lý Trạm cao cao tại thượng là quyền chém gϊếŧ, không quan tâm đến ai, trên thực tế Lục Vi mới là người chảng nói chẳng rằng. Lý Trạm áp chế lửa giận, cắn răng hỏi lại:

"Ta chỉ muốn biết, miệng vết thương là như thế nào có?”

“…… Ba tháng trước, Liêu Tây chi chiến, thần cùng Tiên Bi thủ lĩnh Mộ Dung oan gia ngõ hẹp, thần không bằng người, bị hắn đả thương.” Lục Vi bình bình đạm đạm mà trả lời, dăm ba câu liền nói xong rồi, giọng điệu thản nhiên như không có chuyện gì nguy hiểm. .

Lý Trạm ngón tay dùng sức, nghiền áp miệng vết thương, Lục Vivẫn luôn duy trì sắc mặt bình tĩnh nắm chặt tay, bả vai theo bản năng căng chặt, thấp trọng thở một tiếng.