Chương 22: Giúp đỡ.

Nghe thấy đối phương là người của Côn Luân đã khiến gã giật mình, sau đó nghe thấy một tiếng cặn bã lại càng khiến cho sắc mặt của nam tu cầm đầu có chút khó coi, miễn cưỡng cười nói:

“Thì ra tiền bối là sứ giả của Côn Luân, vãn bối đúng là có mắt như mù. Đại trưởng lão nhà ta đối với tiền bối ngưỡng mộ đã lâu……”

Lời này nói ra là muốn xây dựng mối quan hệ, Phong Thiệu lại không kiên nhẫn nghe, chỉ giơ tay chặn lại, cười nói:

“Côn Luân ta không thích gϊếŧ chóc, Lữ tộc lại có giao hảo với Côn Luân, ta cũng không muốn sát sinh trong phúc địa của Lữ tộc. Các ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi đây, coi như làm việc thiện đi.”

Đã nói đến mức này, nếu đối phương thức thời thì nên nhanh chóng lăn đi. Tuy một Kim Đan sơ kì ứng phó với bốn Trúc Cơ trung kỳ cũng không phải là chuyện gì dễ dàng, nhưng Phong Thiệu lại không chỉ là kiếm tu mà còn có ma thể, cho nên cũng không đến mức phải cố hết sức. Thêm nữa, y tự biết thân phận của mình không phải là thứ mà mấy tên tiểu đệ tử này có thể chịu trách nhiệm được.

Nhưng mà, dù sao trên đời này, luôn không thiếu những kẻ không biết điều.

“Tuy tiền bối là sứ giả Côn Luân nhưng cũng không thể nhúng tay vào gia vụ của Lữ gia chúng ta…”

Nói chuyện đã không hợp, bốn tu giả do đại trưởng lão phái tới cũng thấy không thể đàm phán được nữa, nhưng lại không dám rút lui. Lần trước đã không thể thành công, lần này đến ngay cả pháp khí Khốn Thú Trận mà đại trưởng lão cũng đưa cho bọn họ, e rằng lão đã không thể nhẫn nại thêm được nữa.

Nếu bốn người bọn họ vẫn không thể đem Lục Dực Xích Mân về, chỉ sợ đại trưởng lão sẽ đem bọn họ làm thức ăn đút cho linh thú Bào Hào của lão.

Trong lòng bốn người như có thần giao cách cảm. Dù sao trở về tay không cũng bị ăn đến xương cốt không còn, chẳng thà cứ liều chết một phen. Dù sao người của Côn Luân cũng không thể tùy tiện ra tay gϊếŧ người ở bên trong động thiên phúc địa của thế gia ở Cửu Châu được, cùng lắm thì chắc cũng chỉ là phế đi tu vi mà thôi…

Nhưng bọn họ đã sai, Phong Thiệu làm việc chỉ để ý đến tâm trạng. Nếu bọn họ bỏ đi, để cho họ sống mới là thượng sách; nhưng nếu bọn họ ở lại, gϊếŧ chết bọn họ mới là thượng sách.

Nếu như họ không chết, ắt sẽ để lại đại họa.

Thứ giữ lại không phải là mối thù với bốn kẻ này, mà là mối thù với đại trưởng lão ở sau lưng họ. Nói không chừng có khi còn vì việc nhỏ này mà khiến cho người trong Lữ gia nảy sinh hiềm khích. Nếu là các thể gia khác, thân là đệ tử thân truyền của trưởng môn Côn Luân tông, Phong Thiệu sẽ không để vào mắt, nhưng đây lại là Lữ gia. Vì có sự tồn tại của Lữ Minh Tịnh nên y chỉ có tâm giao hảo chứ không có tâm làm ác.

Cho nên khi muốn tấn công bốn người này, Phong Thiệu ra tay không chút lưu tình, vừa lúc có thể dùng bọn họ xem thử thành quả tu luyện của bản thân trong thời gian vừa qua. Mà linh sủng của đối phương: có bay, có bò, có chạy… tất cả đều bị Bạch Hổ chặn lại, nó bổ nhào tới cắn xé, hung ác ngang tàn.

Không biết là do thực lực của bốn người kia thấp hay là tu vi của y có tinh tiến. Chỉ mới qua vài ba chục chiêu, còn chưa dùng đến ma công, dùng kiếm thôi mà đã có thể chém chết hết bọn họ.

Một người một hổ gϊếŧ xong, Phong Thiệu thấy toàn thân Bạch Hổ đều là máu liền bấm một đạo Tịnh Thân quyết cho nó. Con Bạch Hổ kia lắc lắc thân mình, da lông lại trở về một màu trắng sáng như ban đầu. Lúc này nó mới đi đến trước mặt thiếu niên, cọ cọ vào người y. Sau đó ngẩng đầu nhìn thi thể của bốn con linh sủng kia, lại nhìn về phía Phong Thiệu, mắt vàng lóe sáng, trong cổ họng kêu lên một tiếng.

Phong Thiệu dùng một tay bấm ra hỏa quyết, thiêu đốt đống thi thể trên mặt đất thành tro tàn, sau đó cười cười:

“Nhìn mi đắc ý kìa, biết mi ngoan rồi.” Thấy nó vẫn ngửa đầu, liền hôn hôn lên bên khóe miệng mềm mại của nó, tỏ vẻ khen ngợi.

Mắt thấy nó hưng phấn đến nhe răng nhếch miệng, Phong Thiệu vội vàng đứng thẳng dậy, vỗ vỗ nó. Sau đó y đi về phía thanh niên kia, mở Khốn Thú trận đang vây hãm cậu ta.

Thanh niên cũng không thèm để ý đến vô vàn vết thương trên người mình, thấy đối phương gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ liền cảm động đến tột đỉnh, cúi đầu hành lễ nói:

“Vãn bối Lữ Trác Văn đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, vãn bối thật sự không có gì để báo đáp cả.”



“Ta cứu ngươi không phải vì muốn ngươi báo đáp, mà là vì nhân nghĩa.” Phong Thiệu nâng cậu ta dậy. Thấy trên người cậu ta có vài nơi bị pháp khí xuyên thủng, còn có vết thương khi bị linh sủng cắn cùng thương tích do phi kiếm gây ra, liền lấy một lọ dưỡng thân đan từ trong túi đưa qua.

Dưỡng thân đan này tuy là đan dược trung phẩm, cũng chỉ có đại tông môn như Côn Luân mới không thèm để ý đến. Không nói đến các tiểu tông môn trong thế tục, cho dù có là thế gia trung đẳng như Lữ tộc nhưng muốn có được loại đan dược này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lại càng không nói đến Phong Thiệu đưa một lần là đưa cả lọ, bên trong tổng cộng có mười viên.

Lữ Trác Văn càng thêm cảm kích. Khi nhìn đan dược trong tay lại càng không biết nên nói thế nào cho phải.

Vừa nãy nghe thấy những người này đối thoại, lại thấy Lữ Trác Văn dù có bị mưu hại nhưng vẫn không quên bảo vệ cho tộc trưởng. Phong Thiệu thầm đoán, có lẽ lòng dạ người này không thâm sâu, khi cảm ơn cũng hết sức chân thành.

Hiện giờ lại nhìn tình trạng của cậu ta như vậy, trong lòng Phong Thiệu càng khẳng định thêm vài phần, sau đó y chỉ nói vài lời thấm thía:

“Ta chỉ nghĩ đây là làm việc thiện, cũng không muốn làm khó ngươi. Nhưng mà… tuy rằng hiện giờ ta giúp ngươi gϊếŧ kẻ ác, nhưng dù sao ngươi cũng là đệ tử của Lữ gia. Nay bị ép đến bước đường này, chỉ sợ ngươi cũng không thể tiếp tục sống ở Lữ gia được nữa.”

Làm sao Lữ Trác Văn có thể không biết đến điều này, tộc trưởng xem trọng mình nhưng cũng không thể bảo vệ mình được nữa. Tuy rằng tâm tư cậu ta đơn thuần, nhưng cũng biết lần này đã triệt để kết thù kết oán với đại trưởng lão, nếu vẫn ở lại phúc địa của Lữ thị thì chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng cậu ta sinh ra và lớn lên ở đây, lại có cha mẹ người thân… sắc mặt của cậu ta liền trở nên u ám.

Trong lòng Phong Thiệu biết rõ điều này liền lợi dụng thân phận trưởng bối khuyên nhủ:

“Ngươi có tư chất thượng giai, trong vòng một trăm năm có thể tu đến Trúc Cơ đại viên mãn đã là chuyện không dễ dàng. Cửu Châu có trăm quốc, vô số thế ngoại chi địa, ngươi lại chưa từng đi lịch lãm, chẳng lẽ cứ thế ở trong phúc địa Lữ thị hao phí cả đời này hay sao? Ta có thể quay lại giúp ngươi giải thích một hai câu với Lữ tộc trưởng, như vậy là đã có thể bảo vệ được người nhà của ngươi rồi.”

Lữ Trác Văn nghe vậy thì nghẹn ngào, đang muốn bái tạ, Phong Thiệu lại khoát tay, nói tiếp:

“Vừa lúc ta cũng muốn đến một bí cảnh ở biên cảnh phía tây tầm bảo. Hiện giờ thương thế của ngươi chưa lành, ta đưa ngươi đi cũng có thể tiện đường chăm sóc đôi chỗ. Đến lúc đó nếu tìm được pháp bảo thích hợp, ngươi cũng có thể tăng cường thực lực, khiến cho những kẻ ác bị quản thúc. Dù sao thì đại trưởng lão kia cũng có tu vi Kim Đan.”

Lữ Trác Văn vô cùng cảm động, lại nghĩ đến con Bào Hào của đại trưởng lão liền cảm thấy vô cùng sợ hãi. Lúc trước đại trưởng lão còn cố kỵ mặt mũi của tộc trưởng nên không đích thân ra tay. Nhưng lần này lại tạo thành cục diện như vậy, nếu đại trưởng lão muốn đối phó với mình, cậu ta ắt sẽ phải đạo tiêu thân tử.

Một lần nữa cậu ta lại cảm thấy sự chênh lệch khủng khϊếp giữa Trúc Cơ đại viên mãn với Kết Đan, không khỏi nắm chặt chuôi kiếm, thầm hận không thôi.

Linh sủng của Lữ Trác Văn là Thương Ưng, đồng tâm với chủ, cũng bị xao động mà phát ra tiếng kêu to.

Khi nghe thấy tiền bối nguyện ý chiếu cố mình, còn muốn đưa mình đi bí cảnh, cậu ta cũng tự cảm thấy không có mặt mũi mà nhận ân huệ của y.

Vì thế sau khi cân nhắc, Lữ Trác Văn liền chắp tay hành lễ với Phong Thiệu:

“Tiền bối là sứ giả Côn Luân, sự vụ quấn thân, ngài đừng nên phí tâm vì vãn bối. Hiện giờ tuy vãn bối bị thương, nhưng cũng đã được tiền bối ban thuốc, bởi vậy cần tự lực tu luyện, sao có thể không biết đủ mà được đà lấn tới? Tiền bối thiện tâm từ bi, vãn bối khắc sâu trong lòng, nếu lại đi theo tiền bối để ngài bảo vệ, vãn bối cũng tự thấy hổ thẹn không thôi.”

Phong Thiệu có hơi đáng tiếc nhìn cậu ta một cái, cười cười thở dài:

“Khó trách Lữ tộc trưởng lại muốn bảo vệ ngươi, tâm tính cứng cỏi lại thuần khiết.”

Mặt Lữ Trác Văn ửng hồng, xấu hổ nói: “Đa tạ tiền bối tán thưởng. Nếu không phải được tiền bối cảnh tỉnh, chắc lúc này vãn bối vẫn còn đang chìm đắm trong phẫn hận không nguôi, làm sao còn có thể cứng cỏi được như lời tiền bối vừa nói.”

“Tỉnh ngộ thì tốt rồi, sau đó ngươi nên nhập thế chăm chỉ tu hành.” Phong Thiệu không để ý lắc đầu, vừa làm bộ muốn đi, lại bị Lữ Trác Văn giữ lại. Trong lòng y mừng thầm, tự biết đồ ăn đã được dâng lên.



Y đoán không sai, Lữ Trác Văn triệu hồi Lục Dực Xích Mân trong tay, dùng máu nhập vào trán của linh điểu, sau đó một làn sương đỏ hiện lên, cũng tiên tán đi rất nhiều linh khí màu vàng. Xích Mân hệ hỏa, mà linh khí màu vàng là hệ thổ, là của Lữ Trác Văn. Hình ảnh này chứng minh, Lục Dực Xích Mân đã được giải khế ước với Lữ Trác Văn.

“Ân cứu mạng và ân tái tạo của tiền bối, vãn bối không có gì báo đáp, chỉ có một con Lục Dực Xích Mân. Tiền bối còn phải đi bí cảnh tầm bảo, nó lại có chút tác dụng, hi vọng tiền bối sẽ không ghét bỏ.” Lữ Trác Văn thật tâm thành ý dâng linh điểu lên.

Phong Thiệu cười vô cùng chân thành, nhưng miệng vẫn không quên từ chối một phen: “Không thể được. Con linh điểu này quí hiếm như vậy, dù sao cũng là Lữ tộc trưởng ban cho…”

Lữ Trác Văn giải thích nói: “Vãn bối tu vi thấp kém, tự biết hoài bích có tội. Trong phúc địa của Lữ thị vì có điềm lành nên mới có thể sinh ra linh điểu này, đã thế còn bị tộc nhân nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Nếu vãn bối mang theo nó nhập thế tu hành, chỉ sợ sẽ càng trêu chọc phải phiền toái lớn hơn.”

Đầu óc cậu ta thanh tỉnh, nói có lý có tình, dù sao cũng là thật tâm thật ý.

Phong Thiệu không thể chối từ được nữa, thản nhiên nhận lấy rồi kí kết khế ước với Lục Dực Xích Mân.

Lúc sắp rời đi, Lữ Trác Văn thỉnh giáo tính danh của ân nhân, lại vái một cái rồi mới rời đi.

Phong Thiệu nhìn Lục Dực Xích Mân tràn đầy sinh khí trong tay, lại nhìn về phía bóng dáng của thanh niên đã dần dần khuất xa, trong lòng hơi cảm khái. Lữ Trác Văn này cương trực lại không biết luồng cúi, một khi nhập thế tu hành, chỉ sợ chuyện ác gặp phải sẽ còn nhiều hơn ở đây.

Có điều như vậy cũng tốt. Tu hành vốn là việc tu thân dưỡng tính, nếu không nhập thế rèn luyện thì làm sao có thể rèn giũa được bản thân.

Bạch Hổ nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên vẫn còn dây dưa không dứt, trong lòng không khỏi có chút bất mãn. Nó liên tục cọ vào đùi Phong Thiệu, muốn dời lực chú ý của đối phương lên người mình.

Hiển nhiên là vô cùng thành công. Vừa làm xong chuyện tốt nên khiến tâm tình của Phong Thiệu rất không tồi. Y không thèm so đo Tiểu Bạch lại vừa phá hỏng một bộ pháp bào nữa của mình, ngược lại cúi xuống sờ sờ lên cái đầu đầy lông xù của nó, ôn nhu nói: “Bây giờ chúng ta không về động phủ, phải đến Lữ phủ gặp mặt Lữ Xuân Thu kia một phen mới được.”

Từ trước đến nay, Phong Thiệu đối đãi với người khác đều không phải kiểu nhất thời xúc động. Cho dù thi thoảng có tâm huyết dâng trào thì y cũng sẽ cẩn thận giải quyết từ đầu đến cuối.

Ví dụ như hiện tại, y sẽ trực tiếp đi tìm Lữ Xuân Thu.

Lữ Xuân Thu cũng không khác gì so với một năm trước. Nhưng Phong Thiệu quan sát tỉ mỉ một hồi lại mơ hồ cảm thấy vẻ mặt của đối phương không bằng một năm trước.

Khi ông ta nhìn thấy Phong Thiệu đột nhiên đến thăm, đầu tiên là kinh ngạc. Dù sao đối phương lại không dùng đến trận pháp truyền tống, sau đó sắc mặt lại hơi lộ vẻ vui mừng.

Phong Thiệu đương nhiên cũng nắm bắt được sắc mặt vui mừng này, trong lòng càng cảm thấy không ổn. Ngoài mặt thì vẫn không biểu hiện bất kì điều gì, ý cười vẫn như ban đầu, hàn huyên nói chuyện.

Nếu biết đối phương ắt có nguyên do, Phong Thiệu cũng không vội vã nói ra ý đồ của mình, chỉ cùng ẩm trà luận đạo với Lữ Xuân Thu, tràn đầy thản nhiên tự đắc. Sau một chén trà, xưng hô của hai người từ “Lai sứ” biến thành “Phong đạo hữu”, “Lữ tộc trưởng” biến thành “Lữ đạo hữu”.

Trong lòng Lữ Xuân Thu có tâm sự, mà việc này còn quan trọng hơn rất nhiều so với việc trong lòng của Phong Thiệu. Cho nên ông ta không thể kiên nhẫn thêm nữa, điều chỉnh sắc mặt nói:

“Phong đạo hữu thân là đệ tử thân truyền của tông chủ Côn Luân tông, lại đường xa mà đến, bần đạo vô cùng vui sướиɠ. Vốn nên cẩn thận tiếp khách, nhưng bất đắc dĩ là hiện tại Lữ gia lại đang có tai họa ập đến…”

Nói xong, sắc mặt Lữ Xuân Thu trầm xuống, chắp tay cúi đầu với Phong Thiệu.

“Lữ đạo hữu, đây là có ý gì!” Phong Thiệu tỏ vẻ cả kinh, tất nhiên phải tiến lên đáp lễ. Đối phương không chỉ là tộc trưởng mà tu vi cũng cao hơn mình một tiểu cảnh giới. Cho dù hiện giờ đối phương có việc cầu đến y, y cũng không thể nhận đại lễ này.