Chương 63

Tại nội hải mênh mông của Di Châu, không có truy binh nhưng Phong Thiệu vẫn ngự kiếm như bay, chẳng bao lâu đã phá tan mặt biển.

Đảo Di Châu ở nội hải Di Châu thuộc phạm vi quản thúc của Phiêu Miểu tông, bởi vậy Phong Thiệu liền dùng Thần Thức tra xét để tránh đi tầng tầng giám sát, sau đó bay đến bờ biển rồi đi thẳng về hướng tây, tới biên giới của Di Châu.

Một đường không ngừng không nghỉ, rốt cuộc khi đi từ Ký Châu đến truyền tống trận trở lại Côn Luân đã là năm ngày sau. Năm ngày này đối với Phong Thiệu mà nói cũng không tính là lãng phí. Trong thời gian này y đã nghĩ ra toàn bộ lí do thoái thác cũng như ứng đối để xin viện binh cứu Phong Bạch.

Chỉ là đợi đến khi Phong Thiệu tới chỗ ở của Cố Hoài là Thường Võ phong mới biết Cố Hoài đã không còn ở nơi này nữa. Ngoại môn đệ tử canh giữ phong cung kính nói: “Sư thúc hữu lễ, sư thúc mới từ thế tục trở về tông chỉ sợ có vài việc vẫn chưa biết. Thời gian trước Thái Dần sư thúc tổ đã đột phá Phản Hư kỳ.”

“Sư tôn đột phá Phản Hư ?” Phong Thiệu cả kinh, sau đó lập tức nhớ ra tông quy của Côn Luân: Người nhậm chức tông chủ lấy Nguyên Anh kỳ làm thời hạn, nếu có thể đột phá lên trên thì sẽ lùi lại truyền vị trí cho đệ tử thân truyền, từ nay về sau hoặc không hỏi chuyện thế sự chuyên tâm tu luyện, hoặc có thể vẫn lo chuyện của tông môn.Trong Côn Luân có không ít lão tổ như vậy, những điều này có liên quan đến tâm tư thuần túy của Kiếm tu, phần lớn mọi người đều chọn thoái ẩn chuyên tâm tu luyện.

“Vậy là sư huynh đã kế nhiệm chức vị tông chủ rồi.” Phong Thiệu than một tiếng, đệ tử kia gật đầu, nói: “Vâng, nếu sư thúc muốn tìm tông chủ, mời người đi tới Hư Vô phong.”

Trước khi Thái Dần chân nhân đột phá Phản Hư đã phải bế quan hơn bốn mươi năm, trong khoảng thời gian này Phong Thiệu cũng không được thấy mặt sư tôn. Nếu đã trở về tông thì dù về lý hay tình thì y cũng phải đi bái kiến người trước tiên. May mà tuy trong lòng Phong Thiệu nóng như lửa đốt nhưng vẫn không làm rối loạn trận tuyến. Vốn ban đầu y tính toán sẽ tìm Cố Hoài để cáo trạng, nhưng hiện giờ sư tôn đã xuất quan, y tìm sư tôn cáo trạng cũng vậy thôi.

Cho nên sau khi Phong Thiệu hỏi đệ tử ngọn núi Thái Dần chân nhân đang ở liền ngự kiếm bay đi.

Tuy hiện giờ Cố Hoài là tông chủ nhưng dù sao tư lịch của hắn còn thấp, vẫn cách Nguyên Anh kỳ một bước xa. Mà Thái Dần chân nhân lại khác, tu vi Phản Hư kỳ đã được coi là đại năng, hơn nữa cũng mới nhường lại vị trí tông chủ không lâu, nói chuyện chia lìa sẽ không coi nhẹ. Càng quan trọng hơn là trong trí nhớ vài thập niên trước của Phong Thiệu, Thái Dần chân nhân vô cùng sủng ái tiểu đồ nhi này của mình.

Nếu nói Cố Hoài là người được Thái Dần chân nhân coi trọng nhất thì Phong Thiệu chính là người được Thái Dần chân nhân sủng ái nhất.

Về phần tại sao lại sủng ái như vậy, Phong Thiệu cẩn thận tìm tòi trong kí ức, sau đó đưa ra một kết luận — tính nết hợp nhau.

Tính tình của Thanh Thành tôn giả lúc đầu khá là nóng nảy quái đản, thật sự không thể coi là một người tốt tính, thế nhưng lại được Thái Dần chân nhân vô cùng yêu thích, khi coi trọng liền mượn cớ che đậy, cố giữ nguồn gốc. Nếu đã như thế, Phong Thiệu không thể không cẩn thận suy nghĩ phân tích một hai, nhanh chóng chuyển cách cáo trạng. Thứ nhất để tránh cho Thái Dần chân nhân sinh nghi, thứ hai cũng để gia tăng phần thắng.

Thái Dần chân nhân cư ngụ ở Hồng Mông phong – là một mảnh đất hoang vu trong Côn Luân tiên cảnh, vô cùng yên tĩnh lại có linh khí sung túc. Trên phong còn có mấy đạo đồng, mặc dù tuổi không lớn nhưng vẫn nhận ra Phong Thiệu. Hóa ra là những đứa trẻ được chọn lựa trong đám ấu đồng mà Phong Thiệu chiêu mộ ở thế gia tu chân chín năm trước. Những ấu đồng này vẫn nhớ rõ điểm tốt của Phong Thiệu, lúc này cung kính có thừa, vội vàng đi vào bẩm báo.

Có điều những lời bẩm báo này còn chưa truyền vào tai của Thái Dần chân nhân thì đã nghe thấy ông truyền âm xuống, tiếng như chuông vang: “Hay cho tên ngoan đồ nhà ngươi, chơi đùa ở nơi nào mà ngay cả vi sư đột phá cảnh giới cũng không biết đường mò về?”

Một lời này truyền xuống dưới, dư âm lượn lờ, giọng nói vang xa, chỉ sợ hơn nửa người trong Côn Luân tông đều nghe thấy. Phong Thiệu luôn tự nhận da mặt dày cũng phải đỏ ửng hai tai, trong lòng thầm nghĩ hình tượng ôn lương cung kính đắp nặn hơn mười năm của y chỉ sợ đã đổ vỡ liêu xiêu rồi.

“Còn ngốc ở đó làm chi, không mau lăn đến trước mặt vi sư xin lỗi?” Giọng nói củaThái Dần chân nhân không kiên nhẫn, ánh đỏ chợt lóe, một đạo kiếm quang phá không đâm thẳng xuống dưới chân Phong Thiệu, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Phong Thiệu không dám chậm trễ nữa, nhanh chóng ngự kiếm đi lên, sợ nếu còn lề mề sẽ khiến Thái Dần chân nhân tiếp tục quở trách, vậy thì đừng mong còn mặt mũi đứng thẳng ở Côn Luân nữa. Cho dù đúng là trước kia Thanh Thành và Thái Dần ở chung như vậy, nhưng gần hai mươi năm nay Phong Thiệu đã dẫn thay đổi hình tượng, y không muốn thất bại trong gang tấc đâu.

Trên đỉnh núi là một tòa Cẩm Tú cao lầu, phần ngọn được bao phủ trong ánh sáng của ngọc lưu ly, bên cạnh còn khảm một vòng tròn lục bảo, mái hiên cao vểnh. Ngửa đầu có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp tường vân trên đó, giống như những con sóng cuộn trào mãnh liệt nối tiếp nhau, phần dưới là đại môn xa hoa với bốn cánh cổng đang mở rộng.

Nhìn qua giống như phần cổng và sân của mấy nhà phú hộ trong thế tục. Trong lòng Phong Thiệu hơi kinh ngạc, phần lớn kiếm tu Côn Luân đều phản phác quy chân, tâm tính thuần túy, không ngờ nhân vật chỉ xuất hiện bằng một cái tên trong phim điện ảnh lại khác biệt như vậy, yêu thích phồn hoa náo nhiệt.

Bởi vì phải cúi đầu trước sư tôn nên Phong Thiệu không dám dùng thức tảo lung tung nên khi đi vào y mới biết trong đại sảnh ngoại trừ Thái Dần chân nhân đang ngồi trên chủ tọa thì còn có một vị khách nữa. Dường như người kia là một thiện tu, dáng người cao ngất, mặc một bộ tăng bào cực kỳ phiêu dật, mày như chiết kiếm, mục như điểm tất, đang mỉn cười nhìn về phía Phong Thiệu không rời mắt, cũng không hề câu nệ mà rất tùy ý. ( điểm tất: nước sơn ? )

Nụ cười này khiến cho người ta không thoải mái nhưng Phong Thiệu lại không tiện nổi giận. Người có thể trở thành thượng khách của Thái Dần, lại phát ra uy áp linh khí bậc này liền biết tu vi trên y rất nhiều, cho nên không thể mạo phạm.



Hơn nữa, y nghĩ lại lúc nãy Thái Dần chân nhân vừa trách mắng mình, tự biết điều đó khiến cho người ta chê cười nên cũng không để bụng nữa.

Tuy có hơi xấu hổ nhưng da mặt y khá dày, chút xấu hổ này chẳng mảy may bị nhìn ra được, ngược lại tư thái càng thêm quang minh lỗi lạc, thoải mái bái kiến Thái Dần chân nhân:“Là do đồ nhi ham chơi, sư tôn chớ tức giận.”

“Lúc trước nghe sư huynh ngươi nói độ này tính tình đã nhu thuận hơn trước rất nhiều, vốn còn không tin, nhưng hiện giờ xem ra đúng là đã học được vài phần.” Thái Dần chân nhân hừ giọng nói. Khi thấy ánh mắt của Phong Thiệu dừng trên người thiện tu kia, lúc này mới giới thiệu:“Hắn là bạn vong niên của vi sư, một trong tám trưởng lão của Bồ Đề tự – Từ Giác thượng sư. Bồ Đề là hữu tông của Côn Luân ta, con cứ gọi là Từ Giác sư thúc đi.”

Từ Giác? Đấy chính là Từ Giác?

Đối với nhân vật từng lộ mặt trong phim điện ảnh, Phong Thiệu không nhịn được mà liếc mắt thêm mấy lần, giọng nói lại bình thường: “Gặp qua Từ Giác sư thúc.”

“Năm đó khi ngươi mới nhập Côn Luân cũng từng được ta ôm qua, nháy mắt đã bảy mươi năm rồi.” Từ Giác nhẹ giọng cười nói, dường như có hơi vui mừng: “Thái Dần sư huynh còn nói tính tình của y giống như liệt hỏa, ta thấy ngược lại rất ôn hòa hữu lễ.”

Thái Dần chân nhân cũng lộ sắc mặt như lâm vào hồi ức, sau đó lại trừng mắt nhìn Phong Thiệu rồi hướng về Từ Giác, nói:“Thời gian như tên bắn, nay tu vi của Thiệu nhi đã tăng tiến nhưng tâm tính lại chẳng tiến bộ. Đợi đến khi quay về Bồ Đề tự cùng ngươi còn cần ngươi quản giáo nhiều hơn, mài rũa tâm cảnh, miễn cho khi y đề thăng cảnh giới lại thua bởi kiếp số.”

Phong Thiệu vừa nghe thấy liền sắc mặt đại biến, vội hỏi:“Sư tôn muốn bảo con đi Bồ Đề tự?”

“Xem cái dáng vẻ vội vàng luống cuống của con này.” Thái Dần nói. Phong Thiệu lại bất chấp những thứ khác, phù một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Thái Dần, nắm lấy tay đối phương, vội vàng nói: “Sư tôn, đồ nhi phải chịu oan ức!”

“Nói bậy, con là đệ tử thân truyền của Côn Luân, tư chất như lông phượng sừng lân, chỉ có con đi bắt nạt người khác chứ làm gì có ai dám để con chịu oan ức? Mà cho dù có thật thì kiểu gì chẳng bị con lập tức dạy dỗ lại, chẳng lẽ vẫn còn phải chịu thiệt?” Tuy ngoài miệng Thái Dần nói như vậy nhưng kì thật lại vô cùng quan tâm đến y, ông nắm ngược lại tay Phong Thiệu, nhanh chóng thăm dò.

Phong Thiệu cũng không sợ bị Thái Dần thăm dò ra điều gì, bởi vì trận chiến ở đáy biển thật sự đã khiến y bị thương nặng, linh khí cũng hao tổn rất nhiều. Vết thương do Âm Dương phiến và Khốn Tiên tác gây ra trên sắc thân vẫn chưa khôi phục, cũng là do y cố ý không dùng thuốc.

Về phần ma khí trong cơ thể y đã có ngọc Vô Danh che dấu nên sợ không bị thăm dò ra, còn ma khí của Hỗn Nguyên kinh cức cũng bị Thất Tinh Linh Nhĩ tinh lọc gần hết, bản thân bụi gai đã hòa làm một thể với y, trở thành gân mạch đan điền của y.

Quả nhiên, sau khi Thái Dần thăm dò một hồi liền lập tức phát hiện chỗ không ổn—Vết thương này rõ ràng không phải do đấu pháp tầm thường gây ra. Sắc mặt của ông âm trầm hơn hai phần, hỏi:“Kẻ nào dám lấy pháp khí độc ác như vậy đả thương con?”

Phong Thiệu vừa nghe thấy giọng điệu này liền biết có hi vọng, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, cũng không để ý Từ Giác còn đang ngồi bên cạnh. Thái Dần dám giao ái đồ cho lão tất nhiên là vô cùng tin tưởng đối phương, ngoài ra Từ Giác trong nguyên tác tuy hơi phóng đãng bất kham nhưng bản tính vẫn khá chính trực thiện lương. Cho nên y không hề áp lực mà bắt đầu cáo trạng, cố gắng đắp nặn hình tượng trưởng lão của Phiêu Miểu là Bích Ngọc thành một kẻ gϊếŧ người đoạt bảo. Bà ta muốn giét y và Bạch Hổ để đoạt tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ của họ.

Về phần Phong Bạch có thể giải trừ cấm chế bảo vệ của tàn quyển thì y ngậm chặt miệng không hề đề cập dù chỉ một lời.

“…… Bà ta dám hạ đòn sát thủ với con đâu chỉ vì mơ ước thành bảo, quả thực là không hề đặt Côn Luân ta vào mắt ! Chắc chắn là do Phiêu Miểu bày mưu tính kế, nếu không sao bà ta có lá gan này được? Thỉnh sư tôn lấy lại công bằng cho đồ nhi!” Phong Thiệu miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt nói một thôi một hồi, cuối cùng còn không quên nằm úp sấp lên đùi Thái Dần mà gào khóc.

Diễn như vậy cực kì phí sức, nếu ở trước mặt Cố Hoài thì chắc chắn y phải đổi kiểu khác, nhưng bây giờ đang ở trước mặt Thái Dần, nếu như cẩn thận phan tích động cơ của Phiêu Miểu rồi bình tĩnh cân nhắc thảo luận âm mưu thu thập tàn quyển của họ, chắc chắn hiệu quả đạt được không tốt. Dù sao ở trong mắt Thái Dần, y vẫn chỉ là tiểu thiếu niên ngây ngô hấp tấp hơn ba mươi năm trước, tuy tính tình nóng như lửa lại quái đản nhưng không hề có tâm cơ.

Sự thật chứng minh, Phong Thiệu sắm vai cũng không tồi, ít nhất Thái Dần không hề kinh ngạc khi thấy đồ nhi của mình kích động như vậy, ngược lại còn vỗ vai Phong Thiệu, trên mặt không vui: “Sơn Hà Xã Tắc Đồ này khiến cho người ta xua như xua vịt. Con yên tâm, Bích Ngọc kia dám ra tay độc ác với con, vi sư ắt sẽ khiến ả ta phải trả lại gấp đôi.”

Nói xong, ông lại nói: “Việc này vi sư sẽ xử lí, trước mắt con cứ yên tâm về Bồ Đề tự với Tửu Giác sư thúc đi. Mài dũa tâm cảnh mới là quan trọng nhất. Vi sư vừa mới kiểm tra thấy dường như trong cơ thể của con đã có Ma niệm sơ hình, thật sự không ổn.”

Trong lòng Phong Thiệu căng thẳng, nói nhanh: “Nhưng linh thú bạch Hổ của con vẫn còn trong tay bà ta, con không yên lòng…”



Tử Giác ngồi bên cạnh chưa hề mở miệng lại bỗng nhiên cười một tiếng: “Câu nói ‘không yên lòng’ khi nghe vào tai không giống như đang nói đến một con linh thú, mà giống như đang nói về tình nhân vậy.”

Nhìn thấy sắc mặt của Phong Thiệu cứng lại, Từ Giác lại bổ sung một câu: “Tuy rằng thánh thú cấp năm đúng là khó cầu, nhưng cũng chỉ là một con linh thú mà thôi, hơn nữa thực lực còn không sánh bằng yêu thú. Nếu tiểu Thiệu thích, đợi khi đến vùng đất Trăm Ác của Bồ Đề tự ta, sư thúc sẽ bắt cho ngươi mấy con yêu thú hung hãn có được không?”

Mấy con yêu thú tanh tưởi sao có thể sánh được với Bạch Hổ y đã tận tâm nuôi dưỡng từ bé?

Ngay cả so với một đầu ngón chân của Tiểu Bạch cũng còn kém xa.

Trong lòng Phong Thiệu cảm thấy chán ghét, hơi nhíu mày nhưng trên mặt không mảy may biểu hiện ra ngoài, cũng không biết phải giải thích thế nào mới được, đành làm bộ tùy hứng. Dù sao trong suy nghĩ của các vị đại năng thì linh thú cấp năm đúng là hiếm có nhưng lại không hề có tính thực dụng, càng không có thận phận để cho Phong Thiệu phải dùng đến ba chữ “Không yên lòng”.

Y vốn tưởng rằng với kiểu chung sống của sư đồ trong trí nhớ, chỉ cần y chơi xấu muốn có được thì Thái Dần chân nhân sẽ đồng ý, không ngờ lần này lại xảy ra biến cố. Thái Dần chỉ đồng ý mang Bạch Hổ kia trở về, còn việc Phong Thiệu muốn đi cùng lại không hề cho phép.

“Chớ có càn quấy.” Sắc mặt của Thái Dần đen lại, rồi bỗng nhiên nhéo lỗ tai của Phong Thiệu, sau đó dạy dỗ: “Vốn vi sư còn không muốn chọc thủng con nhưng lại thấy con khóc lóc om sòm như vậy, cũng để ý đến nó ghê gớm, khiến cho Tủ Giác sư thúc ở bên cạnh nhìn thấy phải chê cười. Con không biết xấu hổ nhưng vi sư vẫn còn cần mặt mũi. Vừa nãy ta xem thấy con đã ném thân thể Nguyên Dương đi rồi, chắc chắn là có liên quan đến con Bạch Hổ này đúng không? Có lẽ hình người của nó rất xinh đẹp nên mới câu được hồn phách của con, làm cho con lêu lổng ở bên ngoài suốt mười năm còn không biết đường về tông, chắc đã sớm ném người sư tôn như ta lên chín tầng mây rồi đúng không!”

Cho dù Phong Thiệu có mình đồng da sắt nhưng khi nghe thấy ông nói trắng ra như vậy, lại còn nói trúng phóc thì không khỏi muốn phản bác theo bản năng: “Không phải như sư tôn nghĩ đâu…”

“Không phải? Vậy con nói xem nguyên tinh mấy năm nay hao hụt đi nơi nào rồi? Tại sao sư tôn lại nhìn thấy nội thể của con mỏi mệt, thận cũng bị hao tổn?” Thái Dần liếc mắt nhìn y, nói một câu đã trúng tim đen.

Dù da mặt của Phong Thiệu có dày đến đâu thì cũng phải đỏ mặt tía tai, giật mình nhớ lại mấy ngày trước y mới làm chuyện phong lưu với Phong Bạch ở cấm chế đáy biển, nội thể sao không mỏi mệt, thận không hao tổn cho được.

Không có một người đàn ông nào khi nghe thấy tám chữ này lại cảm thấy vui vẻ cho được. Vào lúc Phong Thiệu hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, Từ Giác lại chứng minh sự tồn tại một cách không đúng lúc. Ông ta ho nhẹ hai tiếng, sau đó chậm rì rì khuyên nhủ: “Sư huynh đừng tức giận, tiểu Thiệu còn trẻ nên khó tránh khỏi tinh lực dư thừa, lại lâu không nhập thế, đứng trước nữ sắc khó tránh khỏi dễ động lòng, một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”

“Bởi vậy ta mới nói tâm cảnh của nó không ổn, đây sẽ là sự cản trở lớn đến tu hành của nó nên mới muốn để ngươi dẫn nó đi mài dũa tâm cảnh. Tất cả mọi người đều biết linh cảnh Đoán Tâm của Bồ Đề tự là nơi rèn giũa tâm cảnh tinh diệu nhất trong toàn Cửu Châu. Không chỉ chân thật huyền diệu, hơn nữa còn an toàn vô lo, chỉ cần có thể vào trong rèn luyện thì ngày sau muốn ứng phó được kiếp số là điều không thành vấn đề.”

Thái Dần nói xong lại quay sang nhìn Phong Thiệu, lời nói thấm thía: “Con không phải là thiện tu của Bồ Đề tự, lại càng không phải là đệ tử thân truyền của Bồ Đề tự, rất khó để vào được linh cảnh Đoán Tâm. Nếu không phải đúng lúc Tử Giác sư thúc của con đang giữ linh thược trong một thời gian, con cho rằng mình có thể gặp được kỳ ngộ ngàn năm có một này hay sao?” (linh thược: Chìa khóa linh cảnh)

Đương nhiên Phong Thiệu biết linh cảnh Đoán Tâm rất hiếm có, nếu vào được bên trong sẽ rất có lợi, nó giúp gột rửa bản tâm, lĩnh ngộ thần thông, hỗ trợ rất nhiều cho việc tu hành sau này. Linh cảnh được chủ mạch của phúc địa Bồ Đề tự duy trì cho nên phải tiêu hao rất lớn. Bởi vậy dù là thiện tu của Bồ Đề tự hay là đệ tử thân truyền thì cũng chỉ có một vài nhân tài đặc biệt mới có tư cách đi vào.

Người tu Ma e ngại nhất chính là Tâm Ma, hiện giờ Ma khí của Phong Thiệu chưa được Thất Tinh Linh Nhĩ tinh lọc hoàn toàn, lại bị một phen nguy hiểm lúc trước kí©h thí©ɧ kiến cho Ma Niệm đang bắt đầu nảy sinh. Ma Niệm tăng nhanh nhưng lại khó diệt trừ, dù Phong Thiệu có cẩn thận đến mấy nhưng bị tình thế ở đáy biển ép buộc vẫn khiến cho Ma Niệm thừa cơ trỗi dậy.

Nếu nói y không hề động tâm với linh cảnh Đoán Tâm thì chắc chắn là đang nói dối.

Tác giả có lời muốn nói:[ tiểu kịch trường ]

※ Phong Tiểu Thiệu: Gầy đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta nghĩ bản thân nên yên lặng một chút.

※ Phong Tiểu Bạch: Ngươi có từng nghĩ đến cảm giác của ta hay không.

※ Phong Tiểu Thiệu: Chuyện tình cảm thực sự không thể cưỡng cầu.

※ Phong Tiểu Bạch:[ hắc hóa ][ Tỉnh lược quá trình cụ thể một vạn chữ ]