Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phiên Tòa Của Tử Thần

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước đây tôi từng thoát khỏi những tình huống hiểm nghèo trong gang tấc, Nhưng lúc này thần may mắn đã bỏ tôi. Vì chút nhân từ, tôi đang mắc kẹt, và tôi biết con lợn rừng này sẽ chẳng tỏ ra thương xót như tôi đã tội nghiệp đồng loại của nó đâu.Khi tôi đang trừng trừng nhìn con quái, nằm chờ nó kết thúc đời mình, bỗng một tiếng la lanh lảnh ngay phía trên tôi. Các ma-cà-rồng đang sững sờ nín bặt, nên tiếng la rõ mồn một.

- KHỐNG!

Một bóng người nhảy xuống hố, nhào tới giữa tôi và con lợn lòi, nhặt vội cây giáo tôi đã làm rơi, chống chuôi cán xuống đất và hướng mũi giáo về phía con lợn lòi đang xông tới. Con quái không còn kịp xoay trở né tránh. Nó nặng nề đâm sầm váo mũi giáo và bị mũi giáo đâm xuyên qua mình. Con vật đổ nhào vào người mới bảo vệ cho tôi, người đó kéo nó sang một bên, để nó không đổ lên tôi. Cả hai quần thảo trên nền đất, bụi cát mịt mù. Con lợn lòi cố gượng đứng lên, nhưng loạng choạng đổ rầm xuống. Yếu ớt rên, rồi chết.

Trong khi lớp bụi giảm dần, hai bàn tay mạnh mẽ kéo xác con lợn lòi đang đè tôi ra chỗ khác. Rôi hai bàn tay đó giúp tôi đứng dây, đến lúc đó tôi mới nhận ra kẻ nhảy xuống hố cứu tôi chính là… Harkat Mulds!

Anh chàng Tí-hon kiểm tra khắp người xem tôi có bị gãy cái xương nào không, rồi dắt tôi tránh xa khỏi hai con lợn lòi chết. Bên trên, ma-cà-rồng im phăng phắc. Rồi, khi hai chúng tôi đang tiến tới cửa, có vài tiếng rít lên giận dữ. Tiếp theo là mấy tiếng phản đối. Rồi tiếng huýt sáo, tiếng chế giễu rầm rầm vang lên.

- Đồ ghê tởm!

- Nhục nhã!

- Gϊếŧ chết cả hai chúng nó đi!

Tôi và Harkat đứng sững nhìn quanh, kinh ngạc vì sự phẫn nộ của ma-cà-rồng. Chỉ mới đây thôi, họ đã tung hô tôi như một chiến binh dũng cảm, bây giờ họ lại gào lên đòi máu của tôi!

Không phải tất cả ma-cà-rồng đều hòa vào dòng huyên náo đó. Ông Crepsley, Gavner và Kurda không cao giọng hòa theo đám đông, đòi xử tội tôi. Cụ Seba cũng vậy, tôi thấy cụ lắc đầu buồn bã, quay đi.

Ông Vanez bước qua rào, leo xuống hố, rồi đưa cao hai tay yêu cầu tất cả im lặng. Dần dần tiếng la hét ngừng lại. Hướng về ông hoàng Mika Ver Leth mặt lạnh như thép đang đứng bên rào, Vanez lên tiếng:

- Thưa ngài, tôi cũng bị kinh hoàng về chuyện này như các ngài. Nhưng đây là chuyện bất ngờ và không phải do Darren sắp đặt. Tên Tí-hon không biết quy luật của chúng ta và hắn đã tự làm theo ý hắn. Xin ngài đừng dựa vào chuyện này để gây bất lợi cho chúng tôi.

Ông hoàng Mika đưa tay bảo những tiếng chế giễu mới nổi lên im lặng, rôì chậm rãi nói

- Darren, mi có sắp đặt vụ này với gã Tí-hon không?

Tôi lắc đầu:

- Cháu cũng kinh ngạc như mọi người.

Mika gầm lên:

- Harkat, mi tự ý can thiệp, hay nghe theo lệnh của ai?

Harkat trả lời:

- Không có… lệnh… Darren là … bạn. Không thể… đứng nhìn Darren chết.

- Mi đã thách thức quy luật của chúng ta.

- Luật của… các ông… không phải… của tôi.

Bộ mặt chim ó của ông hoàng thoáng bối rối. Ông đưa ngón tay lên xoa xoa môi, cân nhắc tình hình. Một tướng tức giận kêu lên:

- Phải gϊếŧ chúng. Phải đem cả hai đứa vào PhòngTử Thần và…

Ông Crepsley nhẹ nhàng ngắt lời:

- Ông có quá hấp tấp khi đòi gϊếŧ sứ giả của Tí-nị không?

Vị tướng quân đòi lấy hai cái đầu của chúng tôi im thin thít. Quay qua toàn thể đám đông. Ông Crepsley bình tĩnh nói:

- Chúng ta không nên hành động hấp tấp. Vụ này phải đưa ra trước Cung ông hoàng, tại đó mọi chuyện sẽ được thảo luận một cách hợp lí. Harkat không là ma-cà-rồng, không thể phán xét như một ma-cà-rồng. Chúng ta không có quyền kết tội hắn.

Một tướng quân khác lên tiếng:

- Còn kẻ mang nửa máu ma-cà-rồng thì sao? Nó phải chấp hành quy luật của chúng ta. Nó đã thất bại trong phiên tòa thử thách, phải chịu án thử hình.

Kurda gào lên:

- Darren không thất bại. Cuộc thử thách đã bị gián đọan. Nó đã gϊếŧ một con lợn lòi… ai có thể bảo là nó không thể gϊếŧ được con kia?

Vị tướng quân kia cũng gào lên:

- Nó đã bị mắc bẫy, và con kia sắp gϊếŧ được nó rồi.

- Rất có thể là như vậy. Nhưng làm sao biết chăc chắc điều đó sẽ xảy ra? Darren đã chứng tỏ sức mạnh và sự khôn ngoan trong những thử thách trước. Có thể nó sẽ tìm cách thoát ra khỏi xác con vật chết, và tránh được cú tấn công của con kia vào phút cuối cùng.

- Vô lí.

- Vậy sao?

Nhún mình nhảy xuống đấu trường, đứng bên tôi và ông Vanez.. Tướng quân Kurda từ từ quay một vòng, nhìn vào mắt tất cả ma-cà-rồng có mặt:

- Có ai có thể nói chắc lá Darren sẽ thất bại không? Có ai có thể nói chắc là Darren đã ở trong tình thế hoàn toàn tuyệt vọng không?

Im lặng kép dài đầy bức rức. Sau cùng một giọng phụ nữ cất lên, đó là Arra Sails:

- Kurda có lí.

- Ma-cà-rồng xôn xao hẳn lên, không ai ngờ Arra lại đứng về phe Kurda. Bà ta nói tiếp:

- Tình hình lúc đó hiểm nghèo, nhưng chưa đến nỗi tuyệt vọng. Darren có khả năng thoát chết.

Nắm bắt sự im lặng đầy vẻ hoang mang của đám đông, Kurda nói:

- Theo tôi, Darren có quyền thử thách lại. Chúng ta nên tạm hoãn và nhóm lại vào ngày mai.

Tất cả đều hướng mắt vào ông hoàng Mika Ver Leth. Trầm ngâm suy tính một lúc, ông quay qua ông Crepsley:

- Larten, ông nói sao về vụ này.?

- Quả thật Darren đã không thật sự thất bại. Nhưng phạm quy luật thường là biểu hiện của sự bỏ cuộc. Mối liên hệ của chúng tôi, không cho phép tôi nhân danh nó để mà phát biểu. Mà, than ôi, tôi thì lại không biết biện hộ vì lòng thương hại. Dù tình huống thế nào, nó cũng đã thất bại trong tòa thử thách.

Kurda rít lên:

- Larten! Ông có biết là đang nói gì không?

Tôi thở dài:

- Có. Ông biết mình đang nói gì. Và ông đã nói đúng.

Đẩy Harkat ra. Tôi đứng một mình, đối diện ông hoàng Mika, thành thật nói:

- Cháu nghĩ là không cần phải né tránh. Dù không muốn chết, nhưng cháu không xin bất kì ân huệ nào. Nếu có thể, cháu sẵn sàng thử thách lại.Nếu không, cháu không hề ca thán gì.

Tiếng ca ngợi rì rào nổi lên. Những người đang giận dữ đứng bên ngoài, ngồi xuống, chờ ông hoàng Mika quyết định. Ông lên tiếng:

- Mi nói như một ma-cà-rồng trung thực. Ta không khiển trách mi vì những gì đã xảy ra. Cũng không khiển trách bạn mi – vì hắn không phải một thành phần của chúng ta, nên không thể mong hắn hành động như chúng ta. Sẽ không có hành động nào chống đối Harkat – đó là đảm bảo của riêng ta, lúc này và tại đây.

Một số ma-cà-rồng nhìn Harkat, nhưng không ai lên tiếng chống lại hắn.

Ông hoàng Mika ngập ngừng lên tiếng:

- Còn về số phận của mi, ta phải hội ý với các ông hoàng và tướng quân trước khi đưa ra phán quyết. Ta không nghĩ mạng sống mi sẽ được an toàn, nhưng có thể tướng quân Kurda tìm ra một hướng… rất có khả năng mở lại cuộc thử thách. Theo những gì ta biết, chuyện đó chưa bao giờ được cho phép, nhưng… biết đâu, có một luật lệ cổ xưa nào đó mà chúng ta đã quên lãng mất. Bây giờ, trong khi ta bận hội họp, hãy trở về phòng mi. Ngay khi có quyết định, mi sẽ được thông báo. Ta khuyên một điều…

Ông hạ giọng thì thầm:

- Hãy cầu nguyện với thần linh cho thanh thản, vì ta e rằng mi sẽ sớm được gặp mặt các vị đó.

Tôi cúi đầu chào ông, và cứ đứng như thế cho đến khi ông và các ma-cà-rồng khác ra khỏi phòng.

Đi qua tôi, tướng quân Kurda bảo:

- Ta hứa sẽ không để em bị chết mà không có một cuộc đấu tranh. Ta đảm bảo, sẽ có cách để em sẽ thoát ra khỏi vụ này.

Lần lượt hai ông Crepsley và Vanez cũng ra khỏi phòng, chỉ còn lại mình tôi ở lại dưới hố với Harkat và xác hai con lợn lòi. Trông Harkat thật khốn khổ, hắn bảo:

- Mình đâu… muốn làm… rắc rối… Mình làm… không kịp nghĩ.

- Đừng áy náy nữa, Harkat. Ở địa vị anh, tôi cũng sẽ làm vậy thôi. Ngoài ra, điều xấu nhất có thể xảy ra, là họ gϊếŧ tôi. Dù sao, nếu anh không nhảy xuống giải cứu thỉ tôi cũng đã chết rồi.

- Cậu… không giận chứ?

- Tất nhiên là không.

Tôi mỉm cười và hai đứa ra khỏi cửa.

Điều tôi không nói với Harkat, là tôi mong hắn cứ để tôi chết quách cho rồi. Chết vì lợn lòi dù sao còn nhanh gọn và dễ chịu hơn. Còn bây giờ, tôi phải dài cổ đợi chờ trong lo lắng, đợi chờ chuyện chắc chắn xảy ra là: chuyến đi thắt ruột tới Phòng Tử Thần, để bị treo trên những cột nhón, đón nhận kết cục đau thương đầy nhục nhã. Thà chết một cách chóng vánh và cao cả trong hố đấu trường còn hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »