Chương 28: Muốn sờ ai?

Mạnh Nhiêu chỉ biết chạy trốn càng nhanh.

Không biết chạy bao lâu, một thời gian rất lâu cũng không nhìn thấy thân ảnh Hàn Dữ Kiêu, cô đỡ tường dừng lại, giương cái miệng nhỏ đỏ bừng kịch liệt thở dốc.

Tại trong một góc u tĩnh hoang phế, cô dựa vào bức tường gạch đã mọc đầy rêu xanh, phía sau lưng căng chặt rốt cuộc cũng có cơ hội thả lỏng.

Một trận tiếng bước chân đột ngột mà hỗn loạn từ phía trước truyền đến.

Mạnh Nhiêu ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy tên lưu manh cà lơ phất phơ đang đi tới phía cô, “Côchính là Mạnh Nhiêu?”

Mạnh Nhiêu xoay người liền chạy, lại bị bọn họ phản ứng kỳ nhanh mà bọc đánh, “Cô nói ngươi, đang làm một tiểu cô nương an tĩnh, tại sao lại không tự hiểu chuyện một chút chứ?”

“Các người là ai?” Mạnh Nhiêu cảnh giác mà lui về phía sau.

“Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là, cô còn nhớ rõ mình đã đắc tội ai hay không?”

Mạnh Nhiêu lắc lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống theo, “Tôi không nhớ rõ, bằng không các người giúp tôi gặp mặt người kia được không, không cần đánh tôi!”

“Ha ha, vốn dĩ chỉ là muốn đánh cô tới khi cô nghe lời mới thôi, nhưng thấy cô đáng yêu như vậy, hay là cho ca ca sờ mấy cái, sau đó có lẽ tôi sẽ buông tha cho cô đấy?”

Mạnh Nhiêu vội vàng ôm chặt chính mình, nghe bọn họ cợt nhả, tâm tư hết sức rời rạc, nhìn thấy cái khe hở nhỏ liền lập tức xông ra ngoài!

“Nha đầu thúi!” Trong đó có một tên vóc dáng cao to chạy nhanh, bay lên giơ một chân muốn đem cô gạt ngã.

Đột nhiên người trước mắt anh bỗng nhiên biến mất!

Anh đạp vào không trung, ngây ngốc luôn, vội vàng xoay người, liền thấy đến Mạnh Nhiêu đã rơi vào trong lòng ngực của một tên đàn ông không biết xuất hiện từ đâu, tức khắc da đầu tê dại.

Thanh niên cười nhẹ, cũng không nhìn bọn họ, duỗi tay lau lau nước mắt trên mặt Mạnh Nhiêu, “Tiểu đáng thương, đều khóc thành hoa miêu rồi.”

——

Mạnh Nhiêu bị lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng thô ráp của anh vuốt ve ở trên da thịt trắng nõn, hơi đau, theo bản cô quay mặt đi.

Anh cũng không giận, nhìn về phía mấy tên thanh niên nhận ra anh định đào tẩu.

“Các người mới vừa nói……”

Ba tên lưu manh trong nháy mắt giống như bị định thân, không dám chạy, cứng đờ mà xoay người, phát hiện đáy mắt anh ẩn sâu sát khí, tức khắc hai chân mềm nhũn, vững chắc quỳ trên mặt đất!

“Muốn sờ ai?” Mạc Chinh cười khẽ ra tiếng.

“Chinh, Chinh ca, chúng tôi chỉ là cùng cô đùa một chút, không có thật sự muốn làm gì cô ấy cả……”