Chương 1: Vùng đất không ánh sáng (1)

Trước mắt là một màn đen kịt không nhìn thấy gì.

Bạch Linh có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trong bóng tối.

Tiếng kêu thảm thiết của anh ta vang vọng trong bóng tối, đến nỗi Bạch Linh thậm chí không thể xác định được tiếng kêu của anh ta đến từ hướng nào. Cậu chỉ có thể nghe thấy nỗi sợ hãi tột độ trong giọng nói của anh ta, biết rằng anh ta đang rơi xuống hoặc đang bị thứ gì đó kéo xuống.

"Cứu tôi với!"

"Có quái vật ở đây!"

"A a a!"

Người đàn ông vật lộn điên cuồng, đáng tiếc là sau khi hét lên mấy câu này, anh ta không thể nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Trong bóng tối vô biên chỉ còn lại tiếng hét chói tai của anh ta, đến mức sau này gần như không giống với âm thanh mà con người có thể phát ra.

Ẩn dưới tiếng kêu đó, còn có tiếng xương bị nhai rôm rốp khiến người ta nghe mà đau nhói cả răng hàm.

Âm thanh này kéo dài một lúc, sau đó mọi thứ đột ngột dừng lại.

Trong bóng tối một lần nữa chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Bạch Linh.

Thiếu niên xinh đẹp lúc này vì sợ hãi mà cắn chặt môi, hai mở to mắt, lông mi chớp chớp không yên, cả người run rẩy.

Lưng cậu lúc này đang dựa vào một bức tường cứng có hình vòng cung. Cậu phải cố hết sức co chân lại, dùng chân đạp vào một điểm cong của bức tường mới có thể miễn cưỡng bám.

Bất kỳ chuyển động nào của cơ thể, ngay cả khi chỉ cúi đầu nhìn xuống đều có thể khiến Bạch Linh mất kiểm soát trượt xuống, giống như người đàn ông kia, rơi vào bóng tối vô định bên dưới.

Nghĩ đến hậu quả của việc người đàn ông đó vừa trượt chân ngã xuống, Bạch Linh sợ hãi nhắm chặt mắt, hốc mắt đỏ hoe cũng ngày càng nóng.

Cậu không muốn bị ăn sống.

Nhưng từ nhỏ cơ thể Bạch Linh đã không khỏe, lại ít vận động, chỉ duy trì tư thế này thôi cũng đã khiến cậu cảm thấy khó khăn.

Cẳng chân thon dài của cậu căng cứng, bàn chân trắng nõn không đi giày dán chặt vào tường, tuy mũi chân đều dùng sức nhưng bắp chân đã run rẩy.

Tất cả nhận thức của Bạch Linh về vùng tối này chỉ có bức tường phía sau và mối nguy hiểm chưa biết bên dưới, nhưng Bạch Linh không biết mình còn có thể bám trụ trên tường được bao lâu nữa.

Vài tiếng trước, Bạch Linh vẫn đang ngủ ở nhà.

Khi cậu tỉnh dậy, cậu lại nghe thấy một giọng nói giống như lời bình luận trong đầu, giọng nói đó mang theo một loại ác ý hả hê, nói rằng chào mừng người chơi đến với thế giới phó bản của khách sạn ác mộng.

Chỉ cần tìm được lối vào khách sạn là có thể rời khỏi phó bản này, sau đó thuận lợi vào khách sạn.

Nhưng ngoài điều đó ra, nó không cung cấp bất kỳ manh mối nào khác.

Nó không nói cho họ biết phải tìm lối vào như thế nào, cũng không nói ở hướng nào, càng không nói cho họ biết phải tìm như thế nào.

Ngay khi hệ thống đó vừa nói xong, người đàn ông vừa chết thảm kia đã hoảng hốt kêu lên một tiếng, rồi cố gắng trèo lên.

Nhưng anh ta nhanh chóng trượt chân ngã xuống rồi chết.

Bây giờ, ngay cả khi tình huống xuyên không trong giấc mơ có kỳ lạ đến đâu, Bạch Linh cũng phải kìm nén nước mắt, nhanh chóng chấp nhận tính nghiêm trọng của tình huống này.

Cậu muốn tìm lối vào, và sống sót rời khỏi đây.

Cậu muốn về nhà.

Nhưng làm sao để tìm được lối vào đây, Bạch Linh tạm thời không có manh mối.

Điều duy nhất khiến Bạch Linh cảm thấy an ủi là cậu không đơn độc.

Cậu biết bên cạnh mình hẳn còn có một người.

Bởi vì cậu luôn có cảm giác mạnh mẽ là mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm.

Bạch Linh đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm nên lúc này cũng không thấy có gì khác thường, ngược lại còn theo bản năng muốn tìm kiếm vị trí của đồng đội.

Đáng tiếc là màu đen trước mắt cậu dày đặc và đậm đặc, không giống như màn đêm bình thường. Cho dù cố gắng thích nghi thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không nhìn thấy gì.

Bạch Linh hoàn toàn không thể xác định được khoảng cách giữa người kia với mình, nhưng lại có cảm giác kỳ lạ là người đó ở rất gần cậu, thậm chí có thể chỉ cách cậu chưa đầy một centimet, mặt đối mặt nhìn chằm chằm cậu.

Nhưng Bạch Linh không nhìn thấy người đó.

Chẳng lẽ đối diện cũng có một bức tường sao?

Nhưng người đàn ông kia vừa rồi đã ngã xuống như thế nào?

"Xin chào...?" Giọng nói của thiếu niên run rẩy nhẹ, cố gắng chủ động bắt chuyện.

Người trong bóng tối vẫn luôn tập trung nhìn Bạch Linh, dường như vì Bạch Linh nói chuyện với hắn mà có chút vui vẻ, lại tiến gần hơn nhưng không đáp lại cậu.

Bạch Linh càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, tại sao người đối diện không nói gì?

Cậu mở mắt nhìn về phía trước, giọng nói lại nhỏ xuống: "Anh không nói được sao..."

Vẫn không có hồi đáp.

Xung quanh yên tĩnh như tờ.

Ngay cả khi nín thở, Bạch Linh cũng không nghe thấy gì.

Cho dù cố gắng nhìn thế nào đi chăng nữa, trước mắt cậu cũng chỉ có một màu đen lạnh lẽo.

Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt đó vẫn luôn tồn tại, thậm chí ngày càng rõ ràng, ngày càng có cảm giác áp bức, gần như khiến người ta không thở nổi.

Trong sự im lặng kỳ lạ này, Bạch Linh cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, những sợi lông tơ sau gáy cậu dựng đứng lên từng chút một.

Thứ vẫn nhìn chằm chằm cậu, thực sự là người sao?