Chương 11

Bạch Linh cảm thấy cổ tay mình được nới lỏng, lập tức tức giận mò mẫm bật chiếc bật lửa lên.

Ánh sáng một lần nữa xuất hiện trong bóng tối.

Bạch Linh không nhìn thấy quỷ, ngược lại nhìn thấy một vết hằn trên vách đá. Vết hằn này giống như do năm ngón tay của con người tạo ra, phía dưới đã có một chút vết máu.

Bạch Linh hơi sợ nhưng vẫn tiến lại gần trước, sau đó đổi bật lửa sang tay phải, chiếu sáng cho Thẩm Thanh Nguyệt xem.

"Người đã chết đó, có phải ban đầu ở đây không...?"

Thẩm Thanh Nguyệt cũng nhanh chóng nhìn thấy vết máu bị kéo lê này, nhưng lại cau mày.

"Vết hằn kiểu này giống như bị kéo xuống vậy."

Bạch Linh cũng nghi ngờ: "Nhưng kỳ lạ là, anh ta lật người thế nào?"

Ánh mắt của Bạch Linh và Thẩm Thanh Nguyệt chạm nhau trong không trung, cô tiếp tục nói: "Đúng vậy, trên bức tường thẳng đứng như thế này không thể lật người được. Ngay cả khi miễn cưỡng lật được cũng sẽ rơi thẳng xuống. Ngay cả khi dùng sức ở tay, cũng không thể tạo ra vết hằn như thế này."

"Đúng vậy, ở độ cong này đi sát vào đã khó khăn lắm rồi."

Thẩm Thanh Nguyệt liếc nhìn Bạch Linh, rồi suy nghĩ mà không nói gì.

Bạch Linh nuốt nước bọt: "Vậy thì người để lại vết hằn này, không phải người đàn ông đó sao?"

"Tôi không biết..." Thẩm Thanh Nguyệt khẽ lẩm bẩm: "Tôi có một phỏng đoán mới nhưng vẫn cần phải xác minh."

Thẩm Thanh Nguyệt chưa nói xong, Tề Mãn ở đằng xa đột nhiên lại hét lên: "Cô còn chờ gì nữa, mau lên đi! Đi về phía trước."

Giọng hắn ta vọng lại từ xa, rõ ràng đã đi đến vị trí của Lưu Tiểu Nhược.

Lưu Tiểu Nhược khóc to hơn: "Tôi không dám động!"

"Không động thì chỉ có chết!"

"Tôi sẽ ngã xuống…" Giọng cô ta càng lúc càng hoảng sợ: "Tôi nhất định sẽ ngã xuống!"

"Cô muốn chết cũng đừng cản đường tôi! Ngạc Tự ngay sau lưng cô thì sao!"

Lưu Tiểu Nhược hoảng loạn hét lớn: "Các người có thể đi vòng qua phía bên kia!"

"Đùa gì thế!"

"Tôi không thể động đậy! Tôi sẽ chết! Cầu xin các người! Cứu tôi! Đừng gϊếŧ tôi."

Lưu Tiểu Nhược khóc đến xé lòng, như thể bắt cô ta động đậy thực sự là ép cô ta đi chết và cô ta sẽ bị họ gϊếŧ chết ngay giây tiếp theo vậy.

Tề Mãn dường như muốn mắng chửi, Thẩm Thanh Nguyệt đột nhiên nói: "Đừng cãi nhau nữa, tôi có thể đi vòng qua."

Bạch Linh ngẩn người, có chút lo lắng nhìn cô: "Nguy hiểm quá..."

Thẩm Thanh Nguyệt nói nhỏ: "Không sao, tôi đi giày leo núi, thể lực cũng đủ, hơn nữa quãng đường này không dài."

Nhưng Tề Mãn lại không hài lòng với sự sắp xếp này, hắn ta lo lắng gọi: "Sau khi lối vào mở ra chỉ xuất hiện trong mười giây. Nếu cô tìm thấy Ngạc Tự ở phía bên kia, cô sẽ tự đi thì sao!"

"Nếu tìm thấy, tôi sẽ không ấn."

Thẩm Thanh Nguyệt nói xong câu này thì không thèm để ý đến cuộc tranh cãi ở phía bên kia nữa, chỉ dặn dò Bạch Linh: "Đừng sợ, chúng ta chia nhau hành động. Cậu tiếp tục đi về phía trước, ít nhất phải đi đến nơi Tề Mãn ở trước đó. Tôi sẽ đi khám phá phía bên Lưu Tiểu Nhược."

Bạch Linh muốn trả bật lửa cho cô. Thẩm Thanh Nguyệt liếc nhìn Bạch Linh nhưng lại nói: "Cậu cầm lấy đi. Có khả năng cậu có thể tìm thấy Ngạc Tự hơn tôi."

Sau đó, cô bắt đầu đi theo hướng ngược lại, sát vào tường mà rời đi.

Trong bóng tối chỉ còn lại một mình Bạch Linh, cậu không khỏi căng thẳng. Cậu vốn không thích cảm giác một mình, rất không thích, đặc biệt là trong bóng tối như thế này, cậu rất dễ cảm thấy cô đơn và sợ hãi.

Bạch Linh chỉ có thể tự động viên mình, sau đó vẫn phải cứng đầu đi về phía bên trái.

Đáng tiếc, rất nhanh sau đó, Bạch Linh lại cảm thấy thứ gì đó trong bóng tối quấn lấy cậu.