Chương 2

Ý nghĩ này khiến Bạch Linh không kiểm soát được mà run rẩy.

Cậu không biết đó là gì nhưng cậu có thể cảm thấy thứ gì đó đáng sợ đang ở rất gần mình.

Nỗi sợ hãi khiến não Bạch Linh nảy sinh một loạt những giả thiết đáng sợ.

Nó có thể là một con quái vật.

Nó có thể vừa bò lên từ bên dưới bằng bốn chân, bây giờ đang chống trên đỉnh đầu và nghiêng đầu nhìn cậu.

Hoặc có lẽ nó vẫn luôn treo ngược trên đỉnh đầu cậu, chỉ thò đầu xuống, để đối mặt nhìn cậu.

Có lẽ bản thân nó vốn có màu đen tuyền, hoặc có lẽ nó không có hình dạng, vì vậy nó mới có thể hòa nhập hoàn hảo vào màn đêm, ẩn núp bên cạnh cậu như thế này mà không kiêng nể gì, dùng ánh mắt tập trung quan sát cậu.

Bạch Linh không nghe thấy tiếng thở của nó, không cảm nhận được sự tồn tại của nó, cũng không nhìn thấy hình dạng của nó.

Cậu chỉ biết nó đang nhìn mình.

Bạch Linh áp sát vào tường, toàn thân căng cứng như chim sợ cành cong, mọi giác quan đều cảnh giác cao độ, thậm chí quên cả thở.

Sau đó, cậu cảm thấy như có thứ gì đó chạm vào tóc mình.

Không, thậm chí như thể xuyên thẳng qua tóc cậu!

Cảm giác kỳ lạ lướt qua tóc cậu, chạm vào tai rồi dọc theo má cậu đi xuống, khiến bên cổ cậu nổi da gà.

Nó đang sờ cậu!

Đôi bàn tay vô hình đó không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn xuyên thẳng qua quần áo cậu mà chạm vào ngực.

Không thể nào.

Sao có thể xuyên thẳng qua quần áo được?

Đầu óc Bạch Linh rối bời.

Nhưng cảm giác này lại thực sự tồn tại.

Cảm giác bị nó chạm vào khác với bất kỳ cảm giác chạm nào mà Bạch Linh từng trải qua trước đây, đó là sự xa lạ và kỳ lạ không thể diễn tả thành lời.

Sự tồn tại của nó giống như một làn sương mù, một bóng ma, hoặc ở một chiều không gian khác, ngũ quan của Bạch Linh thực ra không nhận được bất kỳ thông tin nào, kể cả xúc giác.

Nhưng Bạch Linh lại biết một cách kỳ lạ rằng cậu đã bị chạm vào.

Cảm giác này đến từ trực giác? Giác quan thứ sáu? Ý thức?

Bạch Linh không biết, cậu chỉ biết rằng cảm giác kỳ lạ đó đang dừng lại ở nhịp tim đập của cậu.

Cái chạm của nó mang theo sự tò mò rõ ràng.

Con quái vật vô hình trong tưởng tượng của Bạch Linh đang cúi đầu, đầu ngón tay chạm vào tim Bạch Linh rồi tiến lại gần để ngửi, dường như đang do dự, suy nghĩ và quan sát một cách thích thú, có thể giây tiếp theo sẽ vì tò mò mà móc tim Bạch Linh ra để xem thứ đang đập này là cái gì.

Bạch Linh không dám cử động, sợ hãi đến mức răng va vào nhau, vì không dám thở, thậm chí còn cảm thấy chóng mặt vì thiếu oxy, toàn thân chỉ có trái tim là đập nhanh.

Cảm giác ở ngực khựng lại một chút rồi ấn xuống.

Bạch Linh cảm thấy dường như nó dễ dàng xuyên qua xương ức của cậu, không khỏi giật mình.

"Đừng!"

Cậu theo bản năng muốn chạy trốn nhưng chỉ cần cử động một chút là cảm thấy chân mình trượt.

Tiếng ma sát của bức tường đá lúc này chính là âm thanh nền đáng sợ nhất, cái chết như một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Bạch Linh, khiến toàn thân cậu trượt xuống theo độ cong của bức tường.

"Á!" Tim Bạch Linh như nhảy ra khỏi cổ họng, cậu không kiểm soát được mà hét lên một tiếng.

Cậu ngửa đầu ra sau, hai chân dùng sức, cố gắng giữ vững cơ thể nhưng vẫn trượt xuống.

Xong rồi!

Ngay khi Bạch Linh cảm thấy mình sắp chết, cậu lại đột nhiên được nâng lên. Không hiểu sao lại dừng xu hướng trượt xuống.

(Editor: Mọi người thấy truyện hay thì đề cử cho truyện nha~)