Chương 20

Lần này Bạch Linh hoàn toàn không nhịn được nước mắt, hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc mà khóc òa lên.

Bởi vì toàn bộ cơ thể cậu đều rơi vào vòng tay của quỷ.

Nó không có nhiệt độ, không có hơi thở, không có cơ thể, căn bản giống như một luồng không khí, hoặc giống như chính bóng tối này vậy. Mặc dù bây giờ Bạch Linh dường như bị kẹt giữa nó và vách đá, nhưng Bạch Linh vẫn không cảm thấy gì cả.

Bạch Linh không biết nó sẽ trực tiếp ăn thịt cậu hay sẽ nhanh chóng thả cậu rơi xuống, để những con quái vật khác ăn thịt.

Nhưng chỉ riêng tình huống kỳ lạ lúc này đã khiến Bạch Linh sợ đến run rẩy toàn thân.

Cậu không ngừng nức nở, nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra từ mắt cậu, theo hàng mi ướt đẫm của cậu rơi xuống, lướt qua má rồi nhỏ xuống từ cằm cậu.

Nhưng những giọt nước mắt đáng lẽ phải rơi vào cổ áo của Bạch Linh thì đột nhiên bị chặn lại giữa chừng, lơ lửng trong không trung rồi hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

“Con quỷ" đó tò mò nghiên cứu nước mắt của Bạch Linh, dường như không hiểu đây là gì. Nhưng nó nếm thử, sau đó dường như thấy rất ngọt, càng tiến lại gần Bạch Linh hơn.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên áp vào cằm Bạch Linh, sau đó theo vết nước mắt của cậu liếʍ khắp má, đến dưới mắt cậu.

Lúc đầu Bạch Linh ngẩn ra, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy vì dùng sức.

"Ư. Đừng!"

Cảm giác đó lướt qua lông mi Bạch Linh, sau đó liên tục di chuyển trên mí mắt cậu rồi nhẹ nhàng mυ"ŧ lông mi Bạch Linh.

"Bạch Linh?" Thẩm Thanh Nguyệt không thể tin được mà hỏi: "Em đang ở giữa không trung sao?"

"Ư, có quỷ..." Bạch Linh nhắm mắt, không ngừng khóc, cảm giác kỳ lạ đó vẫn đang liếʍ lông mi cậu: "... Đỡ em. Ư... Nó muốn ăn mắt em."

Thẩm Thanh Nguyệt kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Bạch Linh rõ ràng rất sợ hãi và luôn cảm thấy con quỷ bám theo cậu là ác ý.

Nhưng "con quỷ" vẫn không làm hại cậu.

Một mặt, điều này chứng tỏ con quỷ ở đây, hay nói cách khác là con quỷ bám theo Bạch Linh là sự tồn tại nằm ngoài quy tắc tưởng tượng thành sự thật.

Nói cách khác, cái cột mà họ dựa vào có thể hoàn toàn là sản phẩm do họ tưởng tượng ra, nhưng con quỷ này lại là có thật.

Nhưng điều thực sự khiến Thẩm Thanh Nguyệt kinh ngạc không phải là điều này, mà là "con quỷ" thực sự tồn tại trong phó bản này, hơn nữa còn không có tính công kích đối với Bạch Linh!

Loại chuyện này chưa từng nghe thấy, đã lật đổ toàn bộ nhận thức của Thẩm Thanh Nguyệt về trò chơi này. Khiến cô có cảm giác như Bạch Linh không mua vé số nhưng lại trúng giải độc đắc.

Nhưng tình hình nguy cấp lúc này không cho phép Thẩm Thanh Nguyệt suy nghĩ nhiều, cô chỉ có thể cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, nói với Bạch Linh: "Bạch Linh, Ngạc Tự có thể ở trên người con quỷ."

Vì việc khám phá ra quy tắc thay đổi bức tường vẫn chưa đủ nên trọng tâm của không gian phó bản kỳ lạ này có thể hoàn toàn liên quan đến "con quỷ" này.

"Em thử sờ nó xem."

Bạch Linh nghe những lời của Thẩm Thanh Nguyệt mà ngây người.

"Sờ... sờ nó?" Giọng cậu run rẩy, cảm thấy mình có phải nghe nhầm không.

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Nguyệt kiên quyết nói: Ngạc Tự có thể ở trên bất kỳ vật liệu nào, em hãy tìm xem trên người nó có chữ không."

"Nhưng... nhưng, chị không phải nói nó không có thật sao?"

Thẩm Thanh Nguyệt khựng lại: "Là chị nói sai... nó không phải ảo giác của em."

"Ư." Bạch Linh cắn môi, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

Thật sự có quỷ đang ôm chặt lấy đùi cậu rồi cúi đầu xuống áp vào mí mắt cậu, liếʍ lông mi cậu, ăn nước mắt cậu.

Quỷ thật kỳ lạ.