Chương 5

"Tìm thế nào, người đàn ông vừa nãy muốn trèo lên nhưng ngã xuống là chết, chết ngay đó." Cô gái trẻ chỉ biết khóc trong sự sợ hãi.

Bạch Linh nghe họ nói chuyện, lúc này mới hiểu được nguyên do.

Hóa ra mọi người đã giới thiệu tên cho nhau, cô gái khóc là Lưu Tiểu Nhược, người đàn ông chửi bới là Tề Mãn.

Chỉ có Bạch Linh gặp quỷ, nên vừa nãy không nghe thấy gì cả.

Cậu không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, tại sao chỉ có hoàn cảnh của cậu là khác với những người còn lại.

Hơn nữa...

"Tại sao phải tìm Ngạc Tự?"

Thẩm Thanh Nguyệt giải thích: "Lối ra của phó bản sẽ trông giống như một Ngạc Tự mang phong cách nghệ thuật. Nó có thể ở bất cứ đâu, xuất hiện trên bất kỳ phương tiện nào, nhưng thường sẽ ẩn ở những địa điểm quan trọng của phó bản và có thể đột nhiên xuất hiện."

Bạch Linh không khỏi cảm nhận sâu sắc thêm một lần nữa về sự độc ác của trò chơi này.

Lối vào là Ngạc Tự, những người lần đầu vào phó bản sẽ không thể nghĩ ra, mà giọng nói đó lại không hề nhắc đến, rõ ràng là không muốn để họ sống sót ra ngoài.

"Chúng ta phải làm thế nào mới tìm được Ngạc Tự?"

"Tôi cũng không biết. Nhưng chúng ta phải tìm." Thẩm Thanh Nguyệt trầm ngâm nói: "Bây giờ chúng ta muốn đi xuống thì quá nguy hiểm, cách duy nhất có thể làm là di chuyển song song và cố gắng tìm đối phương, xem trên bức tường này có Ngạc Tự không, tiện thể xem có cách nào để trèo lên không."

"Bạch Linh, bây giờ tôi sẽ cố gắng đi đến chỗ cậu."

"Cô cẩn thận..."

Nghĩ đến hậu quả nếu ngã xuống, Bạch Linh không khỏi lo lắng cho cô, cậu luôn căng thẳng nhìn về phía cô.

Cậu cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý vào Thẩm Thanh Nguyệt, để phớt lờ bóng tối u ám bao trùm xung quanh mình.

Phớt lờ cảm giác vuốt ve làn da cậu, cảm giác luôn bị theo dõi.

Thẩm Thanh Nguyệt trèo về phía Bạch Linh một lúc rồi dừng lại: "Bây giờ cậu có nhìn thấy tôi không?"

Lần này, bóng tối vô biên đã bị phá vỡ.

Bạch Linh thực sự nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ bên phải mình.

Góc nghiêng của cô ấy rất cân đối, ngũ quan thanh tú, khí chất trưởng thành, dáng người cao ráo, trông có vẻ khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, trên tay cầm một chiếc bật lửa, nó là thứ cung cấp nguồn sáng duy nhất trong bóng tối mênh mông này.

Cuối cùng cũng nhìn thấy một người khác, Bạch Linh có chút phấn khích: "Tôi nhìn thấy cô rồi!"

Sự gần gũi và tin tưởng tự nhiên của Bạch Linh đối với người lạ khiến Thẩm Thanh Nguyệt không khỏi mỉm cười. Đã lâu rồi cô không gặp một đứa trẻ đáng yêu như vậy.

Thẩm Thanh Nguyệt không tiếp tục di chuyển nữa mà nhìn thẳng về phía trước, vừa giữ thăng bằng vừa cố gắng giơ tay lên.

"Nhìn lên trên xem, có gì ở trên đó không?"

Bạch Linh hiểu ý cô, cô ấy phải áp sát vào vách đá, động tác ngẩng đầu của cô quá nguy hiểm, còn Bạch Linh ở bên cạnh cô, vì vậy có thể giữ tư thế thẳng đứng, mượn chút ánh sáng từ tay cô ấy để quan sát phía trên vách đá này.

Thật đáng tiếc, tình hình không mấy khả quan. Ánh lửa từ chiếc bật lửa kia rất yếu.

Bạch Linh cố gắng nhìn nhưng gần như không thấy gì.

"Nhìn thấy gì rồi?"

"Không thấy rõ..."

"Không thấy gì sao?" Thẩm Thanh Nguyệt tiếp tục nói: "Trên đường đi tôi thấy độ cong của bức tường này dường như không thay đổi, không giống như vách đá tự nhiên, mà giống như do con người tạo ra. Tôi cảm thấy bức tường sau lưng chúng ta có thể thực ra là một hình trụ khổng lồ."

"Cột trụ trắng của kiến trúc Hy Lạp cổ đại sao?" Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Linh.