Chương 11

Nam nhân bóp tắt điếu thuốc, sắc mặt khó được ngưng trọng: "Không có."

"Tiếp tục tra!"

"Được rồi, tôi hứa, không có khả năng cô nương đợi lâu." Anh ta cúp điện thoại.

Cố Bắc Sanh ngửa người tựa vào ghế sofa, vẻ mặt hơi lạnh, nàng không tin, năm năm trước sự tình, liền tra không ra bất kỳ dấu vết nào.

Cô thu hồi suy nghĩ, đem hành lý đơn giản mang đến phòng ngủ chính.

Phòng lớn như thế, trang trí màu xanh trắng, đơn điệu khiến người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, nhưng lại có khí thế bàng bạc, như là Phó Tây Châu cho người ta cảm giác lạnh lùng.

Nghĩ đến đây, Cố Bắc Sanh cầm lấy đồ rửa mặt mà quản gia đã chuẩn bị sẵn đi vào phòng tắm.

Trong gương, cô có một tấm dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, dưới hàng mi thanh tú là một đôi mắt hồ ly xinh đẹp.

Đuôi mắt có chút giương lên, thêm mấy phần kiều mị, đáy mắt ẩn giấu đi ngạo khí.

Cô lúc còn rất nhỏ, thậm chí không có ký ức, liền bị cha mẹ đưa đến núi sâu.

18 tuổi bị nhận về, một tay em gái bày ra chuyện hủy trong sạch của cô, mẹ đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

Cô có đầy đủ năng lực rời khỏi bệnh viện, nhưng cô không làm vậy.

Bởi vì cô đang đợi, chờ đợi mẹ nhớ tới cô, chờ đợi người thân chí cốt cho cô một lời xin lỗi.



Nhưng mà, chờ đến cuối cùng lại là thay gả.

Đã như vậy, những người thân này, không cần cũng được!

...

Ban đêm.

Phó Tây Châu trở về, Diệp Quản gia kể một lượt chuyện xảy ra trong nhà cho anh.

Anh trực tiếp đi đến phòng của Phó lão phu nhân, gõ cửa phòng.

"Vào đi."

Trong phòng, Tưởng Du đang đút thuốc cho lão phu nhân, nhìn thấy anh đến, dịu dàng gọi một tiếng: "anh Tây Châu."

Phó Tây Châu không muốn nhiều lời với cô, Tưởng Du biết điều rời đi.

Phó lão phu nhân uống xong thuốc Đông y còn lại, cầm lấy một viên mứt táo rồi ăn, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Hưng sư vấn tội đến rồi?"

Sắc mặt Phó Tây Châu lạnh lùng: "Người không phải nói cô ấy khắc phu sao?"

Phó lão phu nhân trừng mắt liếc anh một cái: "Nói bậy nói bạ, đó là lão sư phụ có đạo hạnh không sâu, ta lại tìm người khác tính một quẻ,nha đầu này, vượng phu vượng con, mà cô ấy còn có thể chữa khỏi bệnh của con, không chỉ biết y thuật, quan trọng là cô có tâm địa thiện lương, đã cứu ta, con có thể lấy được cô nương tốt như vậy, con nên vui mừng đi."



Phó Tây Châu nhíu mày, tựa hồ không ngờ tới, người thay gả là người đã cứu nãi nãi.

Là trùng hợp sao?

Phó lão phu nhân thấy anh trầm tư, liền giống như đang thuyết phục, rèn sắt khi còn nóng: "Lão sư phụ còn nói, con là Thiên Sát Cô Tinh mệnh, cô ấy vừa vặn có thể khắc ở sát khí của con, hai người là một đôi trời sinh!"

"Thiên Sát Cô Tinh?" Phó Tây Châu lên tiếng, có chút bất đắc dĩ: "Lão sư phụ chính là nãi nãi phải không."

"Ai u, ta eo lại đau, hôm nay bị quẳng một trận, không được không được, ta phải nghỉ ngơi, Tây Châu, con cũng đi nghỉ ngơi đi, thật sự là đau chết mất, ai u..."

Nói xong, lão phu nhân tắt đèn, màn đêm buông xuống, vẫn có thể nghe thấy tiếng lão phu nhân than thở.

Phó Tây Châu đành phải đi ra từ trong phòng.

Thời Thanh thấy anh đi ra, liền vội vàng tiến lên xin phép: "Cố tiểu thư hiện đang ở trong phòng ngủ của anh, anh muốn đưa cô ấy trở về sao?"

Lông mi Phó Tây Châu che khuất đáy mắt, giọng nói khàn khàn: "Không cần."

Thời Thanh gật đầu, xem ra nhị thiếu muốn đích thân đưa Cố tiểu thư đi.

Phó Tây Châu đi vào cửa phòng ngủ, lại nhớ cảnh tượng cô đánh nhau với sói, ánh mắt sâu thêm vài phần.

Đầu tiên là thay gả, lại cứu nãi nãi, từng bước một, thật chỉ là trùng hợp sao?

Nghĩ đến đây, anh đẩy cửa phòng ngủ.