Chương 2: Đánh Cô Còn Phải Hỏi Sao?

Cố Thành Hoa cứng đơ. Lâu ngày không gặp, Cố Bắc Sanh lại thế mà gan đầu đe doạ ông ta!?

Ông ta tức giận không ngừng, khuôn mặt nhăn nhó lại.

Cố Bắc Sanh, đôi mắt hồ ly xinh đẹp, hơi cay đắng: "Cần suy nghĩ kỹ, chỉ một cái tát, có đáng không?"

"Mày dám đe doạ tao, tao gϊếŧ chết mày."

Lời nói chưa xong, ông ta đã đặt xuống một cú đánh mạnh.

Cố Tâm Ngữ hoảng hốt, mau chóng cản lại: "Cha!"

Cố Thành Hoa dừng lại.

Lại từ ghế salon bước về phía, nhanh chóng đến, nắm tay áo ông ta, thuyết phục nóng bỏng: "Cha, đừng đánh chị gái."

Cô ta cũng không biết vì sao, nhìn Cố Bắc Sanh có vẻ nghiêm túc.

Nếu Cố Bắc Sanh không chấp nhận lấy, cô ta phải làm sao?

Cô ta không muốn kết hôn với người Phó gia, một tên xấu xí!

Chết cũng không gả!

Cố Thành Hoa nắm chặt giữa không trung, nắm đấm, gân mạch căng tròn, vẫn là đặt xuống, tức giận đến ho khan: "Con gái bất hiếu! Muốn gì nữa?"

Cố Bắc Sanh giống như không nghe thấy, nhẹ nhàng vểnh lên chân, làm ra tư thế lão đại, mặt mày chau lên, bỗng nhiên phát lạnh: “Đem cổ phần của tôi, trả lại!”

Hứa Huệ Dung nhìn khí thế và vẻ mặt của cô, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Chỉ năm năm không thấy, làm sao Cố Bắc Sanh này lại biến thành người khác?

Hứa Huệ Dung nhìn một chút Cố Tâm Ngữ, thấy hốc mắt cô ta đỏ, đau lòng vô cùng, bước nhanh đi tới, cau mày: “Bốn năm trước trên công ty, mẹ đã cho cổ phiếu cho em gái con, con vừa mới tỉnh lại đã đến đây đòi lại, sao lại không hiểu chuyện như thế?”

Sắc mặt Cố Bắc Sanh càng ngày càng lạnh, trào phúng: “Dựa vào cái gì lại cho cô ta?”

Hứa Huệ Dung cả giận nói: "Vì nó là em gái của con!”

“A, vậy để em gái gả đi, tìm tôi làm cái gì?”

“Con.....”



"Tôi hỏi một lần nữa, cổ phần, đến cùng, có trả hay không?” Cố Bắc Sanh không kiên nhẫn, đáy mắt lạnh lẽo, giọng nói hùng hổ dọa người.

Hứa Huệ Dung bị khí thế trên người cô áp đảo, nửa ngày nói không ra lời.

Cố Thành Hoa tung hoành thương trường mấy chục năm, cũng giật mình.

Cố Tâm Ngữ cắn môi một cái: "Chị, chị sao có thể nói chuyện với cha mẹ như vậy? Em là của em gái của chị, chúng ta là người một nhà”

Cố Bắc Sanh nhìn về phía cô ta, chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt, ở trên cao nhìn xuống nhìn cô ta, lạnh híp mắt hỏi: "Cô đang dạy tôi sao?”

Cố Tâm Ngữ có chút khó tin, dù sao, năm năm trước, Cố Bắc Sanh rất nghe lời cô ta nói.

"Chị gái, em chỉ là......”

Đùng ——!

Cố Bắc Sanh hung hăng tát một cái lên mặt cô ta.

Cố Tâm Ngữ đau đến bụm mặt, khϊếp sợ nhìn cô: "Chị dám đánh tôi?”

Mắt Cố Bắc Sanh nhắm lại một chút, giương môi hỏi lại: “Làm sao, đánh cô còn cần hỏi sao?”

Cố Tâm Ngữ khóc lên.

Hứa Huệ Dung đau lòng đến vỗ vỗ lưng, xem ra, tiện nha đầu này hôm nay không thể không trả lại cổ phần.

Cố Thành Hoa tức giận đến mức run người : “Cầm cổ phần, lập tức đi ngay, ở thêm một chút nữa, tao không tha cho mày."

Liên quan đến hạnh phúc Cố Tâm Ngữ, Cố Thành Hoa vẫn nhịn được.

Cuối cùng, nói ra: “Cổ phần tao sẽ chuyển cho mày, ngay lập tức đi gả cho Phó gia!”

Nói xong, dùng di động đăng nhập hậu trường xí nghiệp, gửi 10% cổ đông cho cô.

Cố Bắc Sanh rất nhanh cũng nhận được tin nhắn, nếu chủ tịch đã gửi, trên cơ bản ba đến năm cái ngày làm việc thì cổ phần sẽ được gửi đến.

Cô hài lòng nhếch môi: “Cái này đúng rồi.”

Tuy nhiên, cô không có lập tức đi, mà là nhìn về hướng Cố Tâm Ngữ, mắt sâu không lường được, nhẹ nhàng nhíu mày: “Cố Tâm Ngữ, cô tốt nhất nghĩ lại, còn thiếu tôi cái gì.”

“Có ý gì?”

Cố Bắc Sanh lạnh lùng nói: “Năm năm trước, rốt cuộc là cô đã làm tôi ra sao, suy nghĩ thật kỹ.”



Cố Tâm Ngữ sững sờ, Cố Bắc Sanh nói là cô ta, cũng không sao, dù sao cũng không có chứng cứ.

Cái tát này, cô ta sớm muộn sẽ tìm Cố Bắc Sanh trả lại gấp trăm lần!

Bản dịch chỉnh sửa:

Chỉ cảm thấy bị Cố Bắc Sanh nhìn chằm chằm đến rùng mình, cô ta lập tức né tránh ánh mắt: “Không phải sinh hoạt cá nhân của chị hỗn loạn sao, làm sao còn hỏi em?”

Cố Bắc Sanh cũng không vội vàng, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày: “Không có việc gì, cho cô thời gian hai ngày, suy nghĩ thật kỹ.”

Cố Tâm Ngữ đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Năm năm này, Cố Bắc Sanh rốt cuộc đã trải qua cái gì, tại sao đã biến thành bộ dạng khiến người khác sợ hãi?

Cố Bắc Sanh cuối cùng nhìn thật sâu cha mẹ một chút, quay người rời đi.

Sau khi lên xe, nhìn tin tức cổ phần trên điện thoại, cô cũng không có cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại lòng càng lạnh hơn.

Cha mẹ vì hạnh phúc của Cố Tâm Ngữ, bọn họ thật đúng là không tiếc bất cứ giá nào.

Nếu như năm đó cũng che chở cô như vậy, có lẽ, đứa con vô tội của cô sẽ không phải chết.

Lúc này, điện thoại vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô.

Cố Bắc Sanh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, đặt ở bên tai: “Chuyện gì?”

“Cô nãi nãi, cô rốt cục đã rời núi, còn sớm hơn dự tính."

Sắc mặt Cố Bắc Sanh như thường, trả lời: “Có việc thì nói.”

“Như cô suy nghĩ, bệnh viện tâm thần quả thực đã tốt hơn, mấy năm này không phí công tâm tư, một nhóm đơn đặt hàng này đã hoàn toàn được định ra.”

Đối với cái này, Cố Bắc Sanh một chút cũng không bất ngờ, phân phó thêm một chuyện khác: “Đi ngân hàng trong hòm sắt lấy một chút đồ của tôi.”

Đó là một viên nhẫn, năm năm trước người đàn ông kia tặng cô. Bây giờ, cô cũng chỉ có thể dựa vào nó để tìm được anh.

Chuyện này đối với cô mà nói, ý nghĩa vô cùng!

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lúc này, xe đột nhiên dừng lại, lại là đèn đỏ.