Chương 23

Một nữ hầu không hiểu: “Ý gì vậy?”

Cố Bắc Sanh lên môi, “Nửa giờ rời đi, khi trở về, liền thấy dấu giày này, tôi mang giày cỡ 36, Nhị Thiếu không có khả năng mang giày nhỏ như vậy, cho nên trừ tôi ra, còn có người khác đã vào phòng này.”

Cố Bắc Sanh nhìn về phía Diệp Quản Gia: “Phòng không có camera giám sát, nhưng vườn hoa có, ông có thể đi kiểm tra, khoảng chừng hai mươi lăm phút đều ở trong vườn hoa, tôi không có thời gian gây án.”

Nghe vậy, mọi người đều hiểu ra.

Khó trách Nhị tiểu thư lại gọi những nữ hài cao trên 1 mét 65, bởi vì mấy người này hầu hết đều mang giày cỡ này.

Phòng của Nhị Thiếu, trước nay đều không cho phép người khác vào.

Nhị tiểu thư lại không có thời gian gây án, cho nên, ai mang dấu giày giống với trên chăn lông, người đó chính là kẻ trộm dây chuyền của Tưởng tiểu thư!

Những lời này, cộng thêm chứng cứ này, hoàn toàn có thể chứng minh, Nhị tiểu thư không phải kẻ trộm.

Cố Bắc Sanh đã nói xong, không muốn tiếp tục cãi cọ, lạnh lùng liếc qua bốn nữ hài: “Cởi giày ra so sánh đi.”

Mấy người này cũng muốn nhanh chóng tìm ra kẻ trộm thực sự, vội vàng cởi giày.



Diệp Quản Gia cầm từng đôi giày ra so sánh.

Sau đó đứng dậy, bẩm báo: “Lão phu nhân, Nhị tiểu thư, bốn vị cô nương này, đường vân đế giày đều khác với dấu giày trên nệm.”

Nghe vậy, bốn nữ hài cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Điều này dường như nằm trong dự liệu của Cố Bắc Sanh, cô khoát tay: “Vất vả rồi, mau xuống đi.”

Bốn người như được đại xá, xoay người rời đi.

Tưởng Du khẽ mấp máy môi: “Nếu không phải người trong nhà, vậy có thể là người ngoài không?”

Cố Bắc Sanh cười khẽ một tiếng: “Tưởng tiểu thư, người ngoài làm sao có thể vào cửa nhà Phó gia, lại sao có thể quen thuộc địa hình, trộm đồ của cô, lại dễ dàng đặt ở trong hành lý của tôi để vu khống, cái này nhất định là người ở bờ Nam.”

Nói xong, cô chậm rãi nhìn chằm chằm Chu Khiết và Khương Viện, ánh mắt sắc lạnh thêm mấy phần: "Không phải là hai người sao?”

Hai người nghe vậy, lúc nãy còn có thần thái tươi tắn, bây giờ dọa đến mặt mày trắng bệch.

“Nhị tiểu thư, tôi sao có thể làm loại chuyện này được?” Khương Viện kêu oan.

"Tôi cũng không có khả năng.” Chu Khiết cũng vội vàng nói.



Cố Bắc Sanh nhếch môi, cười không tới đáy mắt, nhẹ nhàng nhíu mày: “A? Vừa rồi không phải chính mấy người lập lời thề son sắt nói nhìn thấy tôi trộm đồ sao?”

“Cái này, cái này có lẽ là nhìn lầm, tôi, tôi......”

“Diệp Quản Gia, làm phiền ông.” Cố Bắc Sanh trực tiếp ra lệnh.

Diệp Quản Gia giơ tay, phái hai người tiến lên bắt lấy hai người, không thèm để ý đến sự giãy dụa của họ, trực tiếp cởi giày của họ ra.

Diệp Quản Gia so sánh xong, vội vàng nói: “Nhị tiểu thư, dấu giày này là của Chu Khiết.”

Phó lão phu nhân thở dài một hơi, Cố Bắc Sanh nhíu mày: “Cái tay vừa ăn cướp vừa la làng này chơi không tệ, nói đi, ai bảo cô?”

Sắc mặt Chu Khiết trắng bệch, cả người đều ngồi quỳ trên mặt đất run rẩy: "Tôi......”

Tưởng Du khϊếp sợ, vội vàng ngắt lời, đầy mắt đau lòng: “Chu Khiết, sao lại là cô? Trong nhà cô còn có mẹ già và em trai cần chăm sóc, mọi chuyện cẩn thận, sao lại làm ra chuyện này?”

Chu Khiết trố mắt một chút, cắn răng một cái, hung tợn chỉ vào Cố Bắc Sanh: “Bởi vì tôi hận cô ta, rõ ràng là tôi đã chăm sóc Nhị Thiếu bảy năm, tôi mới xứng đáng là Nhị tiểu thư, cô ta cái gì cũng không bỏ ra, liền thuận lợi gả cho Nhị Thiếu, tôi không phục.”

Phó Lão Phu Nhân vỗ bàn trà, nổi giận!