Chương 39

Tầm mắt anh lướt qua đám người, rõ ràng nhìn thấy hết thảy, nhưng không có ai có thể lọt vào mắt anh.

Đám người ngơ ngẩn trước tướng mạo của anh, phi thường xuất chúng, dáng người anh dũng mười phần, cốt cách càng cương nghị. Anh khẽ giương mắt, rõ ràng là hững hờ, nhưng lại cao ngạo hơn bất cứ ai.

Có người nhận ra: “Đây không phải Phó gia Nhị thiếu gia sao?”

Mặc dù biết anh là một kẻ bệnh tật, sống không lâu, nhưng cũng không dám nói bậy, dù sao, Phó gia là tồn tại không ai dám đắc tội ở đây.

Nghe anh nói chuyện, dường như không hài lòng với cách làm của Thẩm Tòng Minh.

Chuyện này khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cố Bắc Sanh và Phó Tây Châu là hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau, tại sao anh lại quan tâm đến cô?

Nhưng mà, người trong cuộc lại một lời không nói, chỉ là nhẹ nhàng dựa vào cầu thang bên cạnh.

Trong lòng cô lại sớm đã dậy sóng, nhìn thấy Phó Tây Châu tràn ngập khí tức xung quanh, đáy mắt nhìn không thấy bờ lạnh, không khỏi trong lòng run lên.

Anh đây là có ý gì?



Thẩm Tòng Minh nghênh đón: “Nhị thiếu, đã lâu không gặp, ngài..”

Phó Tây Châu trực tiếp đi qua ông ta, đi đến trước mặt Thẩm Lão Phu Nhân, đứng vững lại mới nói: “Thẩm Lão Phu Nhân, nãi nãi gần đây rất nhớ mong người, gần đây vừa vặn rất tốt chứ?”

Thẩm Tòng Minh cảm thấy như bị ai đó tát một cái mạnh vào mặt, vừa xấu hổ, vừa bất đắc dĩ, đồng thời, một trái tim cũng theo đó căng thẳng lên.

Thẩm Lão Phu Nhân liếc nhìn Cố Bắc Sanh, cảm thấy hơi hồi hộp một chút. Bà sống hơn nửa đời người, tự nhiên nhìn thấu qua, cũng tự hiểu rõ.

Phó Tây Châu là vì Cố Bắc Sanh, cố ý làm khó Thẩm Tòng Minh, quan hệ bọn họ nhất định không tầm thường.

Bà nội Thẩm nói: “Cảm ơn nhớ mong, ta rất tốt, chỉ là xảy ra loại chuyện này, khiến người ta chê cười.”

Ánh mắt Phó Tây Châu nhàn nhạt rơi vào khuôn mặt Thẩm Tòng Minh: “Hôm nay việc này không giải quyết rõ ràng, ngược lại càng khiến người ta chê cười.”

Thẩm Tòng Minh biến sắc, một trái tim càng chìm xuống, phải biết, Tây Châu từ trước đến nay đều là không để ý đến chuyện bên ngoài, hôm nay tham gia sinh nhật mẹ mình đã khiến người ta khó chịu, còn nhúng tay vào chuyện của Cố Bắc Sanh và con gái ông ta.

Không thể lại để chuyện này tiếp tục, nếu đợi sự việc càng thêm ồn ào lớn, con gái ông ta càng thêm không thể cứu vãn.

Thẩm Tòng Minh trầm giọng quát lớn: “Còn không dẫn tiểu thư đi.”



Thẩm Mạn Mạn không thèm để ý đến sự dụng tâm lương khổ của cha, đẩy quản gia đang đỡ mình ra, tức giận trừng mắt nhìn Cố Bắc Sanh: “Cố Bắc Sanh, cô tâm địa độc ác, tôi kính trọng cô là em gái Cố Tâm Ngữ, mời cô tới, không ngờ cô lại đối xử với tôi như vậy! Đã đẩy tôi ngã xuống, để cho tôi trong hoàn cảnh này, hôm nay cô không xin lỗi, tôi sẽ không đi!”

Tròng mắt Cố Bắc Sanh đen nhánh không chút dao động, nhìn xuống cô ta, giọng nói tràn đầy nguy hiểm: “Thẩm tiểu thư, hãy suy nghĩ kỹ lại rồi nói, thật sự là tôi đẩy cô sao?”

Thẩm Mạn Mạn giật mình, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Bắc Sanh như muốn gϊếŧ chết cô ta, nhất là giọng điệu và vẻ mặt của cô, dường như đang cho cô ta một cơ hội cuối cùng để nói ra lời lẽ vu khống.

Nếu cô ta còn muốn nói xấu cô, hãy tự gánh lấy hậu quả!

Sắc mặt Thẩm Mạn Mạn càng lúc càng tái nhợt, nuốt nước bọt một cái, cắn răng không nói lời nào: “Cô ta đẩy tôi, còn uy hϊếp tôi, trên đời này còn có thiên lý hay không?”

Cố Bắc Sanh không nói gì, chỉ đi đến vị trí trung tâm của đại sảnh.

Cô có khí chất cao quý như một nữ vương, mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều là thần dân.

Sau đó, cô nhìn qua đám người đang háo hức muốn biết sự thật, rồi nhấc váy lên, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.

Đám người đều ngẩn ngơ, không biết cô muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Thẩm Mạn Mạn không kiên nhẫn nữa, tức giận đến mức gầm lên: “Cố Bắc Sanh, cô đang làm trò gì vậy? Chẳng lẽ nghĩ rằng bằng cách này, mọi người sẽ tin vào những chuyện ma quỷ của cô sao?”