Chương 47

Vương Hạc Minh trong nháy mắt sợ đến mức hồn bay phách lạc, sắc mặt tái nhợt, cầu xin tha thứ: "Nhị thiếu, tôi vừa rồi chỉ là uống say nói bậy, ngài không cần để bụng."

"Bảo tiêu của tôi cũng là ngứa tay, đánh thương ngài, cũng không cần để bụng."

Vương Hạc Minh: "!!!?"

Lúc đầu anh chỉ muốn để Cố Bắc Sanh phục mà thôi, không ngờ dẫn đến tai họa này, nhìn ra được, Phó Tây Châu là quyết tâm muốn cắt đầu lưỡi của anh ta.

Không còn dám chậm trễ, anh ta cầm điện thoại di động lên liền gọi cho thúc thúc của mình.

May mắn là, bên kia rất nhanh liền nghe máy.

Vương Hạc Minh thở dài một hơi, như thể lại một lần nữa lấy lại được tôn nghiêm, dáng vẻ tuy chật vật nhưng khí thế lại tăng vọt: "Thúc phụ, Phó Tây Châu vì một vô danh tiểu tốt lại muốn cắt đầu lưỡi của con, giúp con thu thập bọn họ."

Điện thoại bên kia, Vương Chí Vân trầm ngâm chỉ chốc lát, mới hỏi: "Mày xác định là Cố Bắc Sanh?"

"Là cô ta."

Vương Chí Vân lại hỏi một chút: "Là Cố Bắc Sanh ở Tân Thành?"

"Đúng vậy, thúc phụ, thúc mau tới đây, thúc lại không tới, đầu lưỡi con sẽ không còn, cô ta......"

"Đồ hỗn trướng!" Vương Chí Vân tức giận, ngắt lời anh ta.



Âm thanh tức giận kia, cách điện thoại truyền ra, khiến mọi người trong lòng hơi hồi hộp một chút, không biết ông đang mắng ai, chỉ là nghĩ, ông sẽ không dưới cơn nóng giận, phái mấy tên lính đánh thuê gϊếŧ Cố Bắc Sanh?

Vương Hạc Minh nghe được thúc phụ đang mắng mình, sắc mặt trắng nhợt: "Thúc phụ, thúc phụ, là bọn họ trước......"

Vương Chí Vân tức giận đến mức không nhẹ: "Nhất định là mày trêu chọc cô ấy trước, nếu không với tính cách vơi đời của cô ấy, làm sao có thể nguyện ý nói thêm nửa câu với mày?"

Vương Hạc Minh khẽ giật mình, có chút nóng nảy: "Con, con...... Thúc phụ, thúc biết cô ta?"

"Đâu chỉ biết, cô ấy cứu mạng ta, năm đó nếu như không phải cô ấy xuất thủ cứu giúp, mày cho rằng, ta có thể lăn lộn đến tình trạng này?"

Vương Hạc Minh: "!!!?"

Làm sao có thể?

"Mày đã gây ra đại họa!" Vương Chí An tức giận đến vỗ ngực, hơn nửa ngày, mới tức giận nói: "Mày đưa điện thoại cho cô ấy!"

Mọi người đều rất tò mò, cố gắng muốn nghe rõ ràng, nhưng lại không nghe thấy gì, chỉ có thể cẩn thận quan sát sắc mặt của Trần Minh Tường. Cũng không biết Vương Chí Vân đã nói gì với anh ta, chỉ thấy sắc mặt anh ta càng lúc càng kém, sau đó đưa điện thoại cho cô.

Mọi người nghĩ, có lẽ Vương Chí Vân đã quyết tâm bảo, Cố Bắc Sanh có khả năng sẽ bị ám sát.

Cố Bắc Sanh chỉ cảm thấy trên người cảm giác càng lúc càng khó chịu, giống như bị đàn kiến nhỏ cắn, chỉ muốn mau chóng giải quyết vấn đề.

Nhận lấy điện thoại, trực tiếp mở loa.



Điện thoại bên kia, giọng nói Vương Chí Vân mười phần cung kính: "Cố tiểu thư, mười năm rồi, năm đó ta hấp hối, nếu không phải y thuật của cô cao minh đã cứu ta, ta đã sớm chết trong núi thành một bãi bùn nhão, ân tình của cô, ta đến chết cũng không thể quên, không ngờ lại liên lạc lại, là bằng cách như vậy, ta cảm thấy rất hổ thẹn."

Nghe vậy, toàn trường một trận xôn xao.

Trần Minh Tường cũng quên đau đớn.

Ánh mắt Phó Tây Châu lướt qua mặt của nàng, sâu thêm vài phần. Cố Bắc Sanh lại là ân nhân cứu mạng của Vương Chí An! Đây là tin tức lớn giữa chốn nhân gian!

Người khó chấp nhận nhất là Cố Tâm Ngữ.

Hai tay cô ta nắm thành quả đấm, đáy mắt chảy ra nồng đậm phẫn nộ và không cam lòng. Tại sao trên thế giới này chuyện gì tốt cũng đều để Cố Bắc Sanh chiếm hết? Không chỉ có thân thủ cao cường, còn đã cứu Vương Chí An, chỉ hai điểm này, cũng đã khiến người ta khó có thể chạm tới.

Vấn đề là, cô ẩn giấu nhiều chuyện như vậy, người trong nhà lại hoàn toàn không biết, trước kia ngược lại còn coi thường cô!

Trong lòng Giang Ngôn Tuyển run sợ một hồi, cô lợi hại như vậy, lại biết y thuật.

Có lẽ, đã từng có hiểu lầm đối với cô......

Cố Tâm Ngữ mờ mịt lên tiếng: "Anh Giang, y thuật cô cao minh như vậy, có thể cứu được Vương Chí Vân, lại không trị được mặt của Lương Học Tả, đây là vì sao vậy?"

Ngọn lửa trong lòng Giang Ngôn Tuyển trong nháy mắt bị dập tắt.

A! Cố Bắc Sanh chỉ là may mắn tốt hơn người khác một chút mà thôi.