Chương 8: Vị công tử này thật kỳ lạ

Không chỉ nhiều người sửng sốt về mức giá đưa ra để chuộc lại cô nương, nhiều người cũng thắc mắc về vị công tử trẻ tuổi này.

Sao lại có người dư tiền tới nỗi giúp một người chỉ vừa mới gặp mặt? Hẳn hắn cũng chẳng hơn gì tên công tử nhà giàu kia, định làm hại cô nương này.

Chỉ riêng Đường Giai Tuệ vẫn là im lặng không suy nghĩ gì, quan sát từ đầu đến cuối. Ánh mắt vẫn là đặt lên người của Hàn Lam Vũ.

"Công tử, đó là tất cả ngân lượng của chúng ta a". Cẩn Mai hết cả hồn khi nghe nhị thiếu gia của mình đưa ra mức cao như vậy, vội đến cạnh nói nhỏ vào tai của Hàn Lam Vũ.

Dĩ nhiên Hàn Lam Vũ biết rõ, nhưng tự nàng có dự tính riêng "Ngươi yên tâm, ta có dự tính cả rồi!".

Nghe Hàn Lam Vũ chắc nịch như vậy Cẩn Mai chỉ đành miễn cưỡng đồng ý theo.

"Sao hả ngươi đồng ý không?".

"Hảo hảo! Ngươi cứ giữ cô ta đi, ta cũng không cần nữa". Tên nhà giàu đổi nét mắt cười xuề xoà lên, xoa xoa hai lòng bàn tay với nhau vui sướиɠ.

"Ồ vậy đa tạ!".

Hàn Lam Vũ đưa quyền chào hướng đến tên nhà giàu cũng ra hiệu cho Cẩn Mai cùng dẫn cô nương đó đi theo. Nhìn hành động này khiến mọi người lại tiếp tục khó hiểu, tên nhà giàu đá mắt sang mấy tên gia nhân chặn lại ba người họ.

"Vị công tử này ngươi hẳn là quên để lại 1000 lượng rồi?".

"Ta nói đưa ngươi 1000 lượng, nhưng không phải bây giờ". Hàn Lam Vũ nhếch miệng cười thẳng thắng nói rõ ràng hàm ý bên trong.

Vừa nghe xong tên nhà giàu cảm thấy như bị mắc câu tức tối đến đen mặt mũi!

"Khốn kiếp ngươi lừa ta, đánh hắn!". Lập tức hét lên lệnh cho đám gia nhân xông đến đánh đám người Hàn Lam Vũ.

Nhận thấy tình hình không ổn Hàn Lam Vũ liền đẩy hai người Cẩn Mai lên trước, bản thân ra sau đánh nhau với bốn tên gia nhân. Cũng may khi xuyên không vẫn nhớ rõ các thế võ taekwondo được học nếu không chắc thê thảm rồi.

Khung cảnh đánh nhau đến náo loạn một nơi, những người dân đứng xung quanh xem cũng phải nhanh chân bỏ chạy.

Tránh bị vạ lây!

Biết võ là vậy nhưng cơ thể suy nhược của Hàn Lam Vũ vốn chưa khoẻ hẳn, đỡ được vài chiêu liền bắt đầu thấm mệt, trán cũng bắt đầu đổ giọt mồ hôi.

"Công tử, cẩn thận!"

Tiếng của Cẩn Mai đứng phía sau hét lớn.

Tên nhà giàu nhặt một thanh gỗ lớn đi vòng ra phía sau Hàn Lam Vũ từ lúc nào, hắn định dùng thanh gỗ đó đánh thẳng vào gáy của Hàn Lam Vũ.

Thanh gỗ vung lên cao vụt xuống chỉ chừng khoảng một gang tay là chạm vào.

[Bốp , bốp]

Một thân ảnh xinh đẹp phi người tới đá bay thanh gỗ trên tay, tiện thể xoay người đạp vào ngực khiến tên nhà giàu văng vào đống rau củ bên đường, cả người chẳng mấy chốc lấm lém bẩn thỉu.

Cả đám hạ nhân thấy tiểu công tử nhà mình ngã lăn quay bất tỉnh vội vội vàng vàng chạy đến khiêng hắn bỏ chạy về nhà.

"Vừa rồi thật đa tạ huynh đã ra tay giúp đỡ". Hàn Lam Vũ nắm hai tay thành quyền đưa đến phía người đứng xoay lưng về phía mình.

Đường Giai Tuệ chỉ nhẹ gật đầu, cũng không xoay mặt lại!

"Công tử, người không bị làm sao chứ?"

Cẩn Mai chạy lại đứng trước mặt Hàn Lam Vũ hỏi han liên tục, lúc nãy nàng thực sự sợ hết cả hồn. Cứ tưởng thanh gỗ to đó thực sự vung xuống người Hàn Lam Vũ.

"Ta không sao, lúc nãy thật may mắn là có vị....Người đâu rồi?".

Hàn Lam Vũ vừa định chỉ tay về phía bóng lưng bạch y lúc nãy thì không còn thấy người nữa, xoay mặt khắp nơi tìm cũng không thấy đâu.

"Vị công tử này cũng thật là kỳ lạ?".