Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phố Phường

Bài Hát Đêm Vùng Lãnh Thổ Mới - Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Triển Quyền dẫn cậu lên tầng, xoay chìa khóa mở cửa ra, nhẹ giọng gọi cậu vào.

Thiếu niên cúi đầu bước đi, nhìn gạch sàn màu vàng nhạt, chần chừ một lát rồi để hai chiếc dép bẩn ngoài cửa, đi chân trần vào trong nhà.

Chân rất trắng và nhỏ, cứ như con gái vậy.

Lâm Triển Quyền lấy một đôi dép lê cho cậu, thiếu niên cẩn thận xỏ vào. Hắn chỉ chiếc ghế tựa, nói: “Ngồi đi.”

Nhóc câm nghe vậy thì giữ lưng ghế ngồi xuống, ánh mắt căng thẳng không dám nhìn Lâm Triển Quyền.

Lâm Triển Quyền nhìn hai bàn tay xoắn lại vào nhau của cậu, mười ngón tay trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng, còn có vết bầm do bị đánh lúc trước.

“Thuyền nào, Triều Châu hay Thập Tam Đông?”

Lâm Triển Quyền muốn hỏi lai lịch của những viên ngọc trai, cũng muốn hỏi lai lịch của nhóc câm. Ngọc trai và người đều là hàng tuyển, thuyền đi qua khu vực Hòa Hưng Thắng quản lý thì bắt buộc phải nộp lộ phí, đây là quy tắc của tất cả các băng đảng. Nguyên Lãng không kiếm được nhiều tiền như Quỳ Thanh hay Thuyên Loan, lộ phí một lượt đi về của một con thuyền cũng đã là khoản thu cực lớn, đủ để nuôi sống huynh đệ của hai hội quán trong vòng một tháng.

Lúc Lâm Triển Quyền mới lên làm quản lý, có thuyền lén đi vào ban đêm để tiết kiệm mấy đồng lộ phí, bị thuộc hạ của Cường Béo cho nổ chìm. Chủ thuyền bị đâm mười mấy nhát để làm gương, những người còn lại sợ ướt cả quần, phải giao nộp hết hàng trắng trên thuyền cho băng đảng.

Có người nói, A Quyền còn tàn nhẫn hơn cả chú Hưng.

Nhưng tàn nhẫn được một lần, vẫn còn vô số những con thuyền khác.

Nhóc câm đờ dẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại cúi xuống.

“Ngoài cậu thì còn ai sang đây không?”

Nhóc câm vẫn lắc đầu.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Nhóc câm rơi vào trầm tư, bắt đầu đếm ngón tay, cuối cùng giơ ra một con số mà Lâm Triển Quyền cũng chẳng biết là bao nhiêu, tạm thời coi như cậu mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi, đã qua tuổi đẹp nhất để làm gà con hay vịt non [1], nhưng đúng là rất xinh đẹp, vẫn bán đi được.

[1] Gà chỉ gái gọi, vịt là trai gọi :v

Lâm Triển Quyền nghĩ, có lẽ nên nuôi thêm vài năm nữa rồi thương lượng giá phá thân với khách mua. Hắn lại hỏi tiếp mấy câu, về phần nhóc câm có trả lời được hay không cũng chẳng quan trọng.

Hàng trên thuyền dạt vào bờ biển, bị người ta nhặt đi, khách mua cũng chẳng làm gì được, huống chi bây giờ hàng đã rơi vào địa bàn Nguyên Lãng. Tất cả mọi chuyện của Hòa Hưng Thắng trong phạm vi Nguyên Lãng đều do Lâm Triển Quyền định đoạt.

Đến tối muộn, thuộc hạ Diệu Tử và A Minh quay về báo cáo. Họ nói, nhóc câm không có bối cảnh thân phận gì cả, giống như tất cả những con chuột nhắt nhập cư trái phép khác, thậm chí còn chẳng có mấy ai nhớ được diện mạo của cậu. Về phần Lâm Triển Quyền nghi ngờ rằng liệu có thuyền chở ngọc trai lậu hay không, họ nói, đã đi hỏi các hội quán gần bờ, đều trả lời rằng không ai nhìn thấy cả.

Lâm Triển Quyền nói: “Ừ, tôi có chuyện cần nói với A Mị, hai cậu xuống chờ trong xe dưới tầng đi.”

Hắn nhìn nhóc câm đang nằm co ro mà ngủ trên sofa, về phòng gọi điện thoại.

Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng phụ nữ vang lên giữa những tạp âm ồn ào: “Quyền ca? Em đây, A Mị đây. Anh có gì muốn dặn dò à?”

Lâm Triển Quyền nói: “A Mị, mấy ngày nữa rồi đặt đào mừng thọ sau. Tôi đang có hàng tốt đây.”

A Mị cười nói: “Em vừa đến tiệm vàng đặt trước hai cái lá, giờ đành bảo họ tạm ngưng lại vậy. Quyền ca nói là hàng tốt thì chắc chắn không cần phải nghi ngờ rồi. Em nghe người ta kể, ngày trước Hoa Mập biếu hổ tiên, chẳng lẽ Quyền ca định mừng thọ bác Trịnh bằng long tiên à?” [2]

[2] Hổ tiên, long tiên: dé hổ dé rồng 🙏

Lâm Triển Quyền cũng cười: “Lương Răng Vàng biếu ngưu tiên, Hoa Mập biếu hổ tiên, thằng nào cũng biếu ‘tiên’! Có điều tôi hiểu bác Trịnh nhất, người ta đều biếu tiên, tôi mừng thọ một con vịt non cho ông ấy hạ hỏa, thế là vừa khéo.”

A Mị hơi quở trách: “Quyền ca, thích gà thích vịt anh cứ hỏi em là có hết, cần gì ra ngoài mua, để người ta biết thì cười em thối mũi.”

Lâm Triển Quyền nói: “Bác Trịnh cao tuổi rồi nên kén chọn lắm, chơi vịt non cũng phải đòi vừa ngoan vừa xinh đẹp. Mấy con hàng chỗ cô còn chẳng đủ dùng, đừng mang hàng đẹp ra tặng người khác. Con hàng trên tay tôi phải nuôi thêm mấy ngày, tuần sau cô dẫn đi làm vài bộ quần áo đẹp để mặc lúc mừng thọ.”

A Mị cười: “Em biết rồi Quyền ca. Anh nói như kiểu hàng đẹp lắm ấy, đến lúc ấy nhớ cho em ngắm trước nhé.”

Lâm Triển Quyền cúp máy, quay về phòng khách đánh thức nhóc câm.

“Cứ ở tạm chỗ này mấy ngày, bình thường tôi sẽ ra ngoài làm việc, cậu đừng chạy lung tung.”

Nhóc câm thấy hắn chịu cho mình ở lại thì vui sướиɠ gật gật đầu, ngồi thẳng người lên không động đậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »