Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phố Phường

Bài Hát Đêm Vùng Lãnh Thổ Mới - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dứt lời, gã quăng một xấp tiền cho Lê Tử: “Mẹ mày nhìn gì mà nhìn! Nhìn anh mày là điều tra ra được à? Quyền ca nói rồi, cho chúng ta ba ngày để điều tra!”

Lê Tử bị gã phun mưa xuân đầy mặt, vội vàng dẫn A Hổ quay về Như Ý Phường để bàn bạc xem nên điều tra thế nào. Họ không ngờ Báo Hào không còn địa bàn mà vẫn dám cho thuộc hạ đi bán hàng trắng ở Như Ý Phường, còn sai bọn trẻ con mang vào trường học. Nếu thực sự to chuyện, Cường Béo đứng mũi chịu sào sẽ bị cớm hỏi thăm.

Liên quan đến an nguy của đại ca, đám tứ cửu không dám trì hoãn, mau chóng tản ra khắp các con phố để điều tra. Tới chiều muộn ngày hôm đó đã tìm được hơn một nửa số trẻ lang thang và người bán, thậm chí tìm được kẻ cầm đầu đã tuồn hàng ra mà Cường Béo muốn bắt được nhất.

“Bắt được rồi đừng đánh chết bọn khốn nạn ấy, tao muốn lô hàng phía sau chúng nó kìa!”

Buổi sáng ngày thứ ba, tại hội quán Tiêm Tị Chủy.

Khái niệm thời gian của Lâm Triển Quyền rất rõ ràng, vừa vào cửa đã hỏi Cường Béo: “Cường ca, tra được chưa?”

Cường Béo nhếch miệng cười: “Em có làm việc, Quyền ca yên tâm! Thằng khốn đó ban đầu là người quản lý hàng trắng cho Báo Hào, tên là Điều Thanh, bây giờ đã bị Lê Tử bắt trói ở trà lâu Ích Hưng. Nó bảo có tin tức muốn nói cho chúng ta, chỉ cần tha nó một mạng… Quyền ca, hay là để em mời một bữa trà?”

Lâm Triển Quyền nghe vậy thì cười: “Được.”

Rất nhanh sau đó, A Hổ và Lê Tử ở Như Ý Phường nhìn thấy hơn mười người tụ tập dưới trà lâu. Người to lớn nhất là Cường Béo, gã đang đứng bên cạnh dẫn đường cho Lâm Triển Quyền, theo sau là bốn hồng côn rất nổi tiếng và tám tên tứ cửu.

A Hổ thấy thế thì kinh ngạc, quay lại hỏi Lê Tử đang trông coi Điều Thanh: “Lê ca! Sao Lâm sinh lại đích thân tới đây?”

Điều Thanh bị nhét vải vào mồm, nghe thấy hai chữ “Lâm sinh” thì giãy giụa, thỉnh thoảng phát ra tiếng ú ớ, Lê Tử đá một cước vào bụng dưới, Điều Thanh lập tức đau đến mức run lẩy bẩy.

Lê Tử nói: “Kho hàng trắng của Báo Hào có tiếng là hàng ngon, Cường ca may mắn tìm được, đương nhiên phải mời Lâm sinh đến chia chác.”

Đang nói chuyện, Lâm Triển Quyền và Cường Béo đã lên đến tầng hai của trà lâu Ích Hưng.

Cường Béo chủ động rót trà cho Lâm Triển Quyền, khoát tay ra hiệu cho Lê Tử, anh ta lấy giẻ trong miệng Điều Thanh ra.

Điều Thanh run bần bật, hắn ta bị bắt hai ngày, bị ăn đánh không ít, lại còn chưa được cơm nước gì. Thấy Cường Béo hung dữ trước mắt, hồng côn thì lộ ra cánh tay vạm vỡ, giống như sẽ xông lên bất cứ lúc nào. Điều Thanh sợ vỡ mật, quỳ xuống xin tha: “……Cường ca! Em biết gì sẽ khai tất, xin đại ca cho cả nhà em được sống!”

Cường Béo mừng ra mặt, cũng không quên quản lý Tân Giới còn ở đây, quay ra nói với Lâm Triển Quyền: “Quyền ca thấy sao?”

Lâm Triển Quyền chậm rãi bưng trà nóng lên, khẽ thổi lá trà trôi trên bề mặt rồi nhấp một hớp.

“Như Ý Phường giao cho anh quản lý. Chia 6-4, nhiều hơn hội quán của anh hai phần.”

Từ trước đến nay, thuốc phiện là mối làm ăn kiếm nhiều tiền nhất của các băng đảng, Lâm Triển Quyền chịu để bốn phần lời ở đây, có thể khiến Cường Béo sống khá giả hơn rất nhiều.

Gã mừng rỡ, nói với thuộc hạ: “….Đứng đực ra đấy làm gì? Còn không mau cảm ơn Lâm sinh!”

A Hổ và đám Lê Tử cùng hô vang: “Cảm ơn Lâm sinh!”

Vừa dứt lời, dưới tầng có tiếng còi cảnh sát, lập tức kéo theo những tiếng ồn ào náo loạn.

“Chuyện gì thế?” Cường Béo nhíu mày, hai người A Hổ nghe thấy thì chạy ra cửa sổ xem xét, thấy vài tên Ấn Độ được thuê làm cớm đang vung dùi cui đuổi đám tiểu thương.

Năm ấy Cảng đảo tiếp nhận rất nhiều di dân từ nội địa tới, họ tới đây không nghề ngỗng không chốn an thân, phần lớn đi theo các tiểu thương đồng hương để bán hàng rong sống tạm bợ qua ngày. Nhưng hành vi này không được chính phủ Hồng Kông hoan nghênh, cách mấy ngày lại có bọn cớm được thuê ra đường giữ trật tự trị an, quật đám bán hàng rong túi bụi.

Lê Tử nói: “Cường ca, là đám tiểu thương. Bọn lông đỏ lại đánh người ở dưới đó.”

Cường Béo biết đám Ấn Độ rất man rợ, lập tức nói: “Lần sau nhìn thấy bọn lông đỏ thì nhắc tiểu thương chạy trước đi.” Nói xong, gã rót thêm trà cho Lâm Triển Quyền, lại sai người bưng thêm bánh trái lên.

A Hổ nhìn xuống phía dưới, thấy một người quen mắt, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, nói với Lê Tử: “Lê ca, em phải xuống đó.”

Lê Tử trừng mắt nhìn cậu chàng, hạ giọng thầm thì: “Mày bị ngu à? Cường ca đang bàn chuyện làm ăn với Lâm sinh, sao mà nửa đường bỏ xuống đó được?”

A Hổ vội la lên: “Em có người bạn đang bị bọn lông đỏ đánh!”

Lê Tử nhíu mày: “Vậy à…”

Lâm Triển Quyền thấy hai người thì thầm to nhỏ, hắn nói với Cường Béo: “Hỏi thuộc hạ của anh xem có chuyện gì.”
« Chương TrướcChương Tiếp »