Bài Hát Đêm Vùng Lãnh Thổ Mới - Chương 5

Cường Béo không để ý đến A Hổ và Lê Tử đang thậm thà thậm thụt, nghe hắn nói vậy thì chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Triển Quyền: “Chúng mày có chuyện gì?”

Lê Tử đành nói thật: “…Cường ca, A Hổ có một người bạn đang bị bọn lông đỏ đánh dưới đó.”

Không đợi Cường Béo lên tiếng, Lâm Triển Quyền mở miệng: “Đi đi.”

A Hổ vội vàng nói “cảm ơn Lâm sinh”, lao xuống tầng cản tên cớm Ấn Độ lại.

“Này…Nhóc câm! Nhóc câm cậu có sao không?”

Người bị đánh chính là thiếu niên ở quán ăn Đặng Ký, cậu đang sợ hãi thở hồng hộc, hai tay ôm đầu, trên cánh tay có rất nhiều vết đỏ do dùi cui đánh.

A Hổ bỏ tiền ra đuổi bọn cớm Ấn Độ đi rồi dìu cậu dậy, nhíu mày nói: “Cậu tới đây làm gì?”

Thiếu niên cẩn thận cúi người thu dọn đồ, lúc này A Hổ mới phát hiện ra bên dưới cậu có một cái rổ nhựa đựng bánh mì nướng. Cái rổ đã rách tung tóe sau trận ẩu đả vừa rồi, bánh mì cũng dính bẩn không ăn được nữa.

“Đừng nhặt nữa, rổ cũng nát rồi! Này….Hầy! Đừng nhặt nữa, coi như tôi mua hết là được chứ gì!” Thấy thiếu niên còn muốn nhặt rổ, A Hổ không nhìn nổi nữa, kéo thiếu niên lên quán trà, vẫn còn rất bất bình: “Nhóc câm, cậu đã không nói chuyện được mà lão Đặng còn bắt cậu đi đưa đồ ăn, đúng là ông già ngu ngục!”

Nếu không nể mặt lão Đặng là hàng xóm láng giềng, A Hổ rất muốn đưa nhóc câm đến quán trà làm bưng bê. Lão Đặng cho ăn cháo trắng ba bữa đã đổi được một nhân công không lương, lại còn bắt nhóc câm phải cầm rổ đi đưa đồ ăn… Chuyện như thế mà cũng làm được, chả trách lão Đặng kiếm được nhiều tiền!

Trong góc tầng hai có một phòng nhỏ để A Hổ nghỉ ngơi hàng ngày, cậu chàng vừa lên cầu thang vừa thấp giọng nói với nhóc câm: “Đại ca của tôi đang ở trên đó bàn chuyện, cậu yên lặng một chút, đừng lên tiếng…À, quên mất, cậu là nhóc câm mà, ở cùng tôi đừng chạy loạn là được…Này!”

A Hổ còn chưa nói xong, kinh hoàng nhìn thấy nhóc câm lảo đảo chạy tới cạnh bàn trà của Lâm Triển Quyền, trước con mắt kinh ngạc của toàn bộ người Hòa Hưng Thắng.

Mặt A Hổ tái lật đi: “Nhóc…nhóc câm chết tiệt…”

Cường Béo và mấy tên hồng côn đứng cạnh lập tức xông ra, lại bị Lâm Triển Quyền ra hiệu ngăn lại.

“……Là cậu.”

Lâm Triển Quyền nhìn thiếu niên bị gọi là “nhóc câm” trước mặt, đây là lần thứ hai họ gặp nhau. Không giống với cảnh tượng hỗn loạn lần trước, thiếu niên như không hề nhận ra bầu không khí căng thẳng xung quanh, trái lại rất vui sướиɠ khi nhìn thấy Lâm Triển Quyền, đôi mắt long lanh nước tràn đầy ý cười.

Hắn nhớ rõ cậu thiếu niên này, không chỉ bởi vì nhóc câm có khuôn mặt xinh đẹp, mà càng bởi vì lai lịch của cậu khiến hắn rất nghi ngờ.

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Triển Quyền nhìn thẳng vào nhóc câm, hắn trầm giọng nói: “Cậu tìm tôi?”

Thiếu niên trước mắt nở một nụ cười khiến người ta rung động, khẽ nâng tay lên chạm vào tay hắn, đầu ngón tay hơi hồng nhạt chậm rãi lướt qua gan bàn tay Lâm Triển Quyền.

Nếu hành vi ngăn đám Cường Béo xông lên vừa rồi của Lâm Triển Quyền đã rất khó hiểu thì cảnh tượng bây giờ khiến họ càng ngây người tại chỗ. Trong mắt họ, thiếu niên gầy gò yếu ớt này đang “câu trai” một cách lộ liễu, mà Lâm Triển Quyền xưa nay nổi tiếng lạnh lùng lại cứ để yên cho cậu nhóc làm gì thì làm.

Thấy hắn không giận dữ như lần trước, thiếu niên đánh bạo lật tay Lâm Triển Quyền lên, bàn tay mềm mại mảnh khảnh phủ lên tay hắn.

Cảm giác lành lạnh thấm sang làn da của Lâm Triển Quyền.

Hắn rút tay về rồi mở ra nhìn, trên lòng bàn tay có năm viên ngọc trai to tròn bóng mượt.

Lâm Triển Quyền ngẩng đầu nhìn nhóc câm.

Nhận ra ánh mắt của người đàn ông, thiếu niên vốn đang cúi đầu im lặng giờ đây khó nén được sự ngượng ngùng, hai má càng thêm đỏ tươi, hàng mi dài che khuất đôi mắt sáng bừng, thỉnh thoảng sẽ lấy răng nanh cắn cánh môi mềm. Có vẻ như cậu không dám đối mặt với Lâm Triển Quyền, ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn vào tay hắn.

Lâm Triển Quyền nắm lấy năm viên ngọc trai, hỏi cậu: “Cho tôi?”

Nhóc câm nghe vậy thì gật đầu.

Đám hồng côn tứ cửu xung quanh không hiểu ra sao, Lâm Triển Quyền và Cường Béo lại nhận ra điều kì lạ. Nếu mấy viên ngọc trai này là hàng thật, vậy thì dựa theo chất lượng của chúng, giá trị tuyệt đối không tầm thường.

Không phải Cảng đảo không có ngọc trai, trái lại, nơi này chính là điểm tập kết ngọc trai của cả vùng Đông Nam Á. Ngọc trai sẽ được khai thác tại các nước bản địa rồi đưa đến nơi này, những viên ngọc trai có phẩm chất cao sẽ thông qua thương hội để đưa đi làm đồ trang sức, cuối cùng bán cho giới thượng lưu, lợi nhuận phải tính bằng trăm vạn. Chính vì lợi nhuận ấy mà những băng đảng bắt tay với thương nhân sẽ luôn can thiệp vào, sau đó dựa theo vị trí băng đảng trên Cảng đảo để tiến hành phân chia lợi nhuận.