Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phố Phường

Bài Hát Đêm Vùng Lãnh Thổ Mới - Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Với Lâm Triển Quyền, nhóc câm là một con “chuột nhắt” vượt biên sang đây, mà với đám Cường Béo, cậu là người bán hàng rong được A Hổ cứu khỏi tay bọn cớm. Điểm đáng ngờ chính là ở chỗ ấy, dù là thân phận nào, cậu tuyệt nhiên không thể sở hữu ngọc trai được, thậm chí còn có năm viên.

Nhất thời, tất cả chìm vào im lặng, không có ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Lâm Triển Quyền liếc mắt nhìn Cường Béo, bình tĩnh nói: “Mang Điều Thanh đi, làm như tôi nói lúc trước.”

Cường Béo biết Lâm Triển Quyền muốn xử lý riêng nhóc câm không rõ lai lịch này, gã hắng giọng bảo thuộc hạ về hội quán. Gã đứng dậy phủi bụi trên quần, chỉ vào Điều Thanh máu me đầy mặt nằm dưới đất, gãi mũi nói với Lê Tử: “Kéo nó về, nhẹ tay thôi! Đừng để nó chết.”

Rất nhanh sau đó, tầng hai quán trà chỉ còn lại Lâm Triển Quyền và hai hồng côn thuộc hạ của hắn, còn có nhóc câm và A Hổ.

Lâm Triển Quyền nhấp một hớp trà do A Hổ rót, đưa hai viên ngọc trai cho một trong hai hồng côn: “A Minh, đến cửa tiệm tìm lão Phúc, nhanh lên.”

Nhóc câm đang lén nhìn Lâm Triển Quyền, thấy hắn đưa ngọc trai cho người khác thì hơi sợ hãi, cúi đầu cắn môi.

A Hổ đứng cạnh không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu chàng nhận ra được bầu không khí nặng nề. Sợ nhóc câm chọc giận người quản lý, A Hổ định bụng tìm cớ cho cậu đi về trước.

A Hổ dè dặt mở lời với Lâm Triển Quyền: “Lâm sinh, ờ…nhóc câm còn phải về quán ăn để làm việc, nếu không về thì lão Đặng không cho cậu ấy ăn cơm.”

Vừa dứt lời, cậu chàng nghe Lâm Triển Quyền nói: “Tôi sẽ giữ cậu ta lại. Cậu lui xuống đi.”

A Hổ thầm lo sợ, nhìn nhóc câm, thấy cậu vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm áo của Lâm Triển Quyền thì rất bất đắc dĩ.

Lâm Triển Quyền buông chén trà xuống, một lần nữa nhìn nhóc câm. Một lúc sau, hắn nói với giọng điệu coi như nhẹ nhàng: “Nhóc câm, lại đây.”

Nghe vậy, thiếu niên siết chặt mười ngón tay, bất an đến gần Lâm Triển Quyền.

Lâm Triển Quyền đánh giá cẩn thận người trước mắt.

Thiếu niên gọi là “nhóc câm” này gầy yếu trắng bóc, khiến người ta rất có cảm tình. Cậu chỉ đứng một chỗ không cần mở miệng mà tự có sức hút, như có sắc thái câu hồn đoạt phách. Lâm Triển Quyền đã qua tuổi ba mươi, sớm quen thuộc với chốn phong nguyệt, biết chốn ăn chơi ấy có một câu để miêu tả mỹ nhân: Không có mị hình, nhưng có mị cốt.

Hắn khẽ nhếch miệng cười. Dạo gần đây hay có “chuột nhắt” nhập cư trái phép vào Cảng đảo, không có đồng hương hay thân thích, không còn nơi nương tựa, cùng đường rồi mới biết đứng lên tìm đường sống, nhưng thiếu niên trước mắt lúc này trắng như tuyết, dáng người nhỏ, da thịt non mềm, đôi tay có vết thương mới nhưng không có sẹo cũ, tay chân lộ ra ngoài chỉ mang một ít vết bầm tím, không hề có dấu vết khác.

Hắn đã từng thấy chim trời cá nước, đương nhiên cũng từng thấy chim hoàng yến được người ta nuôi trong l*иg.

Lâm Triển Quyền bỗng nói với nhóc câm: “Ngồi xuống đi, ăn chút bánh.”

Nhóc câm chầm chậm đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, cẩn thận đánh giá nét mặt của Lâm Triển Quyền, thấy hắn không giận dữ gì mới dám thở phào một hơi. Thiếu niên nhón lấy một ít vỏ bánh, vươn đầu lưỡi đỏ cẩn thận liếʍ một chút rồi mới bỏ bánh vừng vào miệng ăn, sau khi nuốt xuống thì vẻ mặt tỏ ra thỏa mãn.

Lâm Triển Quyền im lặng nhìn cậu.

A Hổ đứng ở cầu thang tầng hai, kinh hồn táng đảm sợ xảy ra chuyện. Đợi mãi mới thấy tiểu nhị lên rót thêm trà, tranh thủ theo lên tầng để xem tình huống thế nào, nhìn thấy nhóc câm đang khẽ cười bưng chén uống trà, lại còn đặt bánh vừng vào trong lòng bàn tay, đưa tới bên miệng Lâm Triển Quyền bảo hắn nếm thử.

Thấy thế, A Hổ toát mồ hôi lạnh. Phải biết rằng đến cả lão Cường Béo của hội quán Tiêm Tị Thư cũng chỉ được phép rót trà cho người quản lý, nhóc câm chỉ là một nhân viên bưng bê ở quán ăn, thế mà lại được làm như vậy trước mặt Lâm Triển Quyền. Không đợi cho A Hổ tiếp tục nghĩ, cậu chàng thấy Lâm Triển Quyền lấy hai ngón tay đẩy tay nhóc câm về, nói: “Tự ăn đi.”

Nhóc câm cúi đầu, vẻ mặt tỏ ra thất vọng.

A Minh đi rất nhanh, 30 phút sau đã quay lại báo cáo. Anh ta lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ vào tai Lâm Triển Quyền: “…Lâm sinh, lão Phúc bảo là hàng tốt… Ở Tân Giới chưa bao giờ gặp được hàng chất lượng đến thế.”

Lâm Triển Quyền nghe vậy thì gật nhẹ đầu, nhìn ánh mắt ướt sũng của nhóc câm.

“Đi theo tôi.”

Nhóc câm khẽ run lên, gật đầu vô cùng ngoan ngoãn. Bỗng nhiên cậu nhớ ra gì đó, chủ động túm tay áo Lâm Triển Quyền, chỉ mình rồi chỉ A Hổ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của A Hổ, nhóc câm lấy mấy tờ tiền nhăn nhúm trong túi áo vải cũ ra, cố gắng khua tay múa chân để diễn đạt.

A Hổ ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Được…tôi biết rồi, sẽ giúp cậu đưa cho lão Đặng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »