Bài Hát Đêm Vùng Lãnh Thổ Mới - Chương 7

Cậu chàng thấy Lâm Triển Quyền đang nói chuyện với thuộc hạ, tranh thủ thì thầm vào tai nhóc câm: “Lâm sinh anh ấy…địa vị cao lắm, đi theo anh ấy thì cậu phải cẩn thận nhé, đừng chọc giận anh ấy.”

Nhóc câm ngước mắt nhìn A Hổ, mỉm cười gật đầu, cũng chẳng biết đã nghe hiểu hay chưa.

Lâm Triển Quyền liếc mắt nhìn hai người đang tạm biệt nhau, nói với Diệu Tử – một thuộc hạ thân tín khác: “Đi điều tra về nhóc câm này với A Minh, nhanh lên.”

Hôm đó, nhóc câm không quay về quán ăn của lão Đặng, lão Đặng đợi mãi không thấy thì nghĩ cậu cuỗm tiền lẩn mất, chửi bới “thằng mất dạy” khoảng mấy tiếng đồng hồ.

Cho đến khi A Hổ dẫn hồng côn A Minh tới, mọi người mới biết nhóc câm bị Lâm Triển Quyền mang đi rồi.

Lão Đặng trước giờ nhát gan lại sợ phiền phức, mắng bà Đặng trước cửa quán: “Bà muốn tìm nhân viên thì tìm đứa nào trong sạch vào! Chẳng biết thằng câm khốn nạn kia có lai lịch gì! Tôi đã nói với bà rồi, đừng giữ nó lại! Giờ thì đấy, nó chọc giận đến cả người quản lý Nguyên Lãng! Ôi giời ơi, không biết nó nợ tiền hay là trộm tiền, lỡ mà là một thằng bán đứng huynh đệ trong bang hội thì xong đời, lại còn liên lụy đến chúng ta, chết cũng chắc gì được chết tử tế!”

Bà Đặng nghe thế thì khóc lóc nói với A Hổ: “A Hổ, chúng tôi không đắc tội cậu nổi, đều là hàng xóm láng giềng, cậu giúp chúng tôi đi! Cậu nói với Minh ca, chúng tôi chỉ mang thằng câm ấy về để làm công, nó câm mà, không nói chuyện được, chúng tôi thực sự không biết gì hết!”

A Hổ và A Minh liếc nhìn nhau, an ủi bà Đặng vài câu, lại nói: “Nhóc câm không phải là… Minh ca chỉ muốn hỏi thăm, không phải cậu nhóc làm sai chuyện gì đâu.”

Lão Đặng sai người bưng hai cốc trà chanh ra cho A Hổ và A Minh, cẩn thận hỏi: “Minh ca, A Hổ, hiểu lầm thôi mà, hai người cứ hỏi đi, hỏi cho rõ chúng tôi không liên quan gì là được.”

A Minh nhìn lão Đặng, hỏi: “Các người nhìn thấy nhóc câm lúc nào?”

Lão Đặng chỉ vào bãi rác cách bến cảng không xa: “Hơn mười ngày trước… À, đúng là ngày 15 tháng trước, trăng tròn lắm! Hôm ấy vợ tôi đi đổ rác, thấy có người nằm trên bờ biển, hỏi mãi không thấy nói gì thì còn tưởng là xác chết…Cuối cùng hóa ra là một tên câm.”

Bà Đặng cắn môi, tiếp lời: “Đúng vậy, bọn tôi thấy tội nghiệp quá nên mang về, cho nó chút đồ ăn, rồi lại thuê nó làm công để nuôi sống bản thân thôi mà? Ai dè là một tên xui xẻo, lúc đấy nên để nó chết ở bờ biển luôn mới phải!”

A Hổ nghe vậy thì hơi bực, cả vùng bến cảng đều biết vợ chồng lão Đặng nhặt một tên câm đại lục về, ba bữa cháo trắng đổi được một lao động không lương, chiếm hời triệt để. Bây giờ người đó bị Lâm sinh mang đi, lại còn chịu một trận chửi bới, A Hổ thực sự thấy không nhẫn nhịn nổi.

Cậu ta mỉa mai: “Đúng đấy, nhóc câm chết rồi, hôm sau sẽ có ma đến bưng sandwich cho hai ông bà hả?”

A Hổ rất cường tráng, lại có tiếng ở hội quán, ông bà Đặng tuy không phục những không dám cãi lại. Cũng may A Minh lại hỏi chuyện khác, bầu không khí mới bớt khó xử.

“Nhóc câm có…tài sản gì khác không?”

Lão Đặng lắc đầu: “Lúc nó tới còn chẳng có quần áo, sao mà có tiền được! Vả lại, có tiền mà còn làm công ở đây sao?”

A Minh nghe vậy thì nhíu mày: “….Ngọc trai đá quý linh tinh, có lẽ nào là do cậu nhóc mang từ đại lục tới?”

Bà Đặng vội đáp: “Không thể nào, lúc ấy là Đại Nhãn với lão Cao cùng kéo nó vào bờ, thật sự không có gì trên người cả. Minh ca, nếu không tin…nếu không tin thì cứ hỏi lão Cao.”

A Minh nghe xong, nói với mọi người: “Được, tôi hiểu rồi, vậy thôi.”

Anh ta đi vào góc tối trong quán, gọi lão Đặng vào rồi thả một xấp tiền vào tay ông ta: “Lâm sinh không muốn những người khác biết chuyện hôm nay. Có người hỏi thì cứ nói rằng nhóc câm tìm được người thân rồi, không làm công ở quán nữa.”

“Vâng…vâng.” Lão Đặng cẩn thận nhận lấy xấp tiền, nghe A Minh lạnh lùng nói: “Nhớ đừng kể lung tung, giữ cái mồm cho cẩn thận.”

Ở cách đó hơn 10 cây số, nhóc câm mà đám người ở bến cảng Tiêm Tị Chủy sẽ mau chóng lãng quên ấy đang dán mặt lên cửa kính xe hơi, tò mò nhìn tòa nhà mái bằng có ba tầng cách đó không xa.