Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phố Phường

Phố phường - Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Sấm bật cười, không ngờ Thu Thu lại tỉ mỉ cẩn thận như thế, anh đứng phía dưới vươn hai tay ra, “Không sao, không cần phủ bạt.”

Nhìn thấy vòng tay của Tần Sấm, Thu Thu chần chừ một lát mới nhảy xuống.

Chuyện đầu tiên cần làm sau khi lên xe là bôi thuốc cho Thu Thu. Sau khi mọi việc xong xuôi Tần Sấm mới khởi động xe, chầm chậm lái ra khỏi nhà máy.

Giờ bảo Tần Sấm thô kệch thì không đúng, trên xe có thêm Thu Thu, anh cũng biết nên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt bánh kẹo các loại. Nếu chỉ có mình anh, một thùng mì ăn liền là xong.

Trong lúc dừng ở trạm thu phí chờ lên cao tốc, Tần Sấm lôi một túi đồ từ trên cái giường mini ra đưa cho Thu Thu. Cậu nhìn thì thấy đó là một túi đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ.

Thấy chiếc xe phía trước chuẩn bị ra khỏi trạm thu phí, Tần Sấm cũng nhanh chóng khởi động xe, hất cằm bảo Thu Thu bóc ra mà ăn.

Tranh thủ lúc mới xuất phát, Tần Sấm muốn hút một điếu, vội vàng tắt điều hòa rồi mở cửa sổ xe, cũng may xe chạy sẽ không thấy nóng lắm, đợi cho mùi khói thuốc tản đi hết anh sẽ đóng cửa.

Bên tai là tiếng Thu Thu lục túi đồ ăn vặt loạt xoạt, Tần Sấm không quản cậu, ngón tay gảy tàn thuốc vào trong cái gạt tàn tự chế.

“Ưm…” Dường như Thu Thu không biết chọn cái nào để ăn, muốn hỏi ý kiến Tần Sấm nhưng không dám quấy rầy anh lái xe, chỉ có thể đánh bạo lấy ra một túi bánh quy.

“Roạt” một tiếng, túi bánh được Thu Thu xé mở ra, điếu thuốc trong tay Tần Sấm cũng sắp cháy hết, anh dụi đầu lọc vào gạt tàn, đột nhiên một chiếc bánh quy xuất hiện trước mắt.

Tần Sấm kìm lòng không đặng há miệng ra cắn lấy, môi chạm vào ngón tay của Thu Thu, lưu lại xúc cảm lạ lùng và mùi khói thuốc nhàn nhạt trên đó.

Sau khi Tần Sấm ăn xong một cái bánh, Thu Thu đưa tiếp cái nữa. Tần Sấm rụt cổ, anh không thích ăn đồ ngọt, mấy thứ này đều là mua cho Thu Thu ăn, vừa rồi thuận miệng mới ăn một cái.

Thu Thu hiểu ý anh, cậu nhét bánh quy vào miệng cắn rột rột. Tần Sấm nghe vậy, cứ có cảm giác mình đang nuôi một bé hamster.

Trong xe quá im lặng, Tần Sấm mở nhạc lên. Lái xe đường dài buồn chán nên Tần Sấm hay mở mấy bài hát rồi ngâm nga theo, tâm trạng rất tốt.

Giọng Tần Sấm lớn, ngũ âm không đầy đủ, nốt cao không tới, nốt trầm không xuống được. Lúc anh gào lên quả thực buồn cười tắt thở, Thu Thu nghe mà cười khúc khích không ngừng được.

“Hay không?” Tần Sấm mặt dày, còn dám tự tin hỏi câu này.

Biết Thu Thu không hiểu, Tần Sấm liếc kính chiếu hậu bên phải, dùng khóe mắt liếc nhìn Thu Thu.

Xe chạy 90 cây số trên giờ, làn gió nóng tạt ù ù từ ngoài cửa sổ vào trong khoang xe thổi tung bay mái tóc dài của Thu Thu. Có thứ gì đó như khẽ quét lên đầu tim Tần Sấm, nhột nhột ngứa ngứa.

Một đường chạy xe thuận lợi, tám giờ tối, Tần Sấm ngừng xe ở khu phục vụ.

Tới gần Tây Nam thì không cần xuống khỏi đường cao tốc, nộp 12 tệ phí trông coi ở khu phục vụ là được.

Đang giữa kỳ nghỉ hè, cha mẹ mang con nhỏ đi du lịch bằng xe riêng, khu phục vụ có rất nhiều xe con. Tần Sấm kêu Thu Thu xuống xe dẫn cậu đi WC, sau đó mới ra sảnh ăn cơm.

Sắc trời dần tối nhưng thời tiết vẫn nóng nực, liên tiếp từng dòng người xe nườm nượp ra vào.

Lúc một mình thì sao cũng được, giờ có Thu Thu, dù trên đường khó khăn thế nào thì Tần Sấm vẫn cố gắng lấy được nước nôi cho hai người tẩy rửa, còn mở điều hòa để cabin xe luôn mát lạnh.

Ban đêm cũng không dám tắt điều hòa vì quá nóng, Tần Sấm buông giường gấp xuống, “Lại đây.”

Thu Thu chống hai tay lên mép giường,Tần Sấm đỡ đùi cậu trèo lên, cậu nằm vào giường rồi hé mắt nhìn xuống. Tần Sấm kéo rèm che đi ngọn đèn bên ngoài, “Ngủ.”

Mới vừa nằm xuống, giường dưới vang lên tiếng ngáy nho nhỏ. Thu Thu vẫn chưa ngủ, lén vươn đầu ra nhìn anh.

Người đàn ông cường tráng gối đầu lên tay mà ngủ, một chân vắt lên đầu gối chân kia. Tư thế vậy mà vẫn ngủ say như chết, Thu Thu lén cười một tiếng.

Tuy Thu Thu không hiểu anh nói gì, đôi khi cũng thấy anh to tiếng, nhưng cậu biết anh là người tốt.

Thu Thu theo người trong thôn sang bên này, nhà chỉ có mình cậu, muốn sang đây kiếm kế sinh nhai. Nhưng cậu lại không biết tiếng Trung, người cùng thôn kia nói chuyện gì đó với ông chủ, cậu mơ mơ màng màng đi theo người ta. Đợi cả một ngày thì phát hiện ra chỉ còn lại mình cậu, cậu thừa dịp người ta không chú ý lén chạy ra ngoài.

Trốn chui trốn nhủi trong rừng cây ven đường hai ngày thì gặp một người đàn ông.

“Coong…” Đột nhiên có âm thanh kim loại va đυ.ng vào nhau, Thu Thu bật dậy muốn nghe kỹ hơn. Tiếng động rất nhỏ, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhảy xuống giường lay lay cánh tay Tần Sấm.
« Chương TrướcChương Tiếp »