Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phố Phường

Phố phường - Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
May mà Tần Sấm nhanh tay lẹ mắt đỡ được, chết ở chỗ quần đùi đã tụt xuống, cái mông mềm nhũn đập lên tay anh.

Vừa chạm phải khối thịt mềm này khiến Tần Sấm không kịp phản ứng, anh lầm bầm nói: “Là… con trai à…”

Cậu rõ ràng cũng hoảng sợ, kêu lên một tiếng, mượn lực tay của Tần Sấm mà trèo lên trên.

Tần Sấm thoáng nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng mất tự nhiên của nhóc ăn xin, anh xấu hổ, lắp bắp nói: “Ngủ… ngủ đi.”

Nằm được một lúc, trên giường phát ra tiếng loạt soạt, Tần Sấm nâng chân đạp nhẹ lên: “Làm gì đấy? Rán cá hả?”

Đương nhiên không có lời đáp lại, anh lo lắng bò dậy mở đèn trong xe lên, cúi đầu nhìn nhóc ăn xin.

Ngón tay túm lấy chân, vết thương đỏ bừng, Tần Sấm lúc này mới nhớ ra nhóc ăn xin bị thương ở chân, vỗ đầu: “Quên béng đi mất.” sau đó lấy hòm thuốc ra.

Bắt lấy bàn chân cậu, Tần Sấm cười nói: “Cậu cứ như con gái ấy nhỉ.” Cuối cùng buông chân cậu ra: “Bôi xong rồi, mau ngủ đi.”

Lần này không thấy người bên trên trở mình nữa, Tần Sấm ngẩn người nhìn chăm chú phía trên.

Không gian trong xe rất hẹp, lúc trước chỉ có một mình Tần Sấm, cái giường phía trên vẫn luôn gấp lại không mở ra, không chật chội như bây giờ, giường treo trên đỉnh đầu, cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhìn nhóc ăn xin mặt mày thanh tú này, tuy Tần Sấm nói là tiện tay làm việc thiện nhưng trong lòng anh vẫn mong chờ đó là một cô gái, có một cô nàng xinh đẹp ngồi bên cạnh, tốt đẹp biết bao nhiêu.

Lái xe đường dài trừ tiêu hao thể lực thì còn vô cùng cô đơn, chuyến này phải đi ít nhất nửa tháng, vừa đến nơi thì đã nửa đêm, chẳng có ai để trò chuyện.

Người khác đều mang theo vợ lên xe, nếu không thì là hai tài xế thay phiên nhau lái, còn anh thì không yên tâm giao xe cho người khác, luôn cô đơn lẻ bóng.

Nói không hâm mộ là giả, nhưng bây giờ có nhiều người lãng mạn, ai mà không muốn một cuộc tình rầm rộ oanh liệt? Nếu muốn tiến thẳng tới hôn nhân thì e là chẳng có cô nào đồng ý.

Lúc ở Lào thấy có tài xế mang theo vợ, đến giờ ăn có vợ làm cơm, anh không quen không biết, lại không muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta nên bốn năm ngày liền chỉ ăn mì, ngẫm lại mà thấy thật khổ.

Một bộ quần áo mặc mấy ngày liền, không phân biệt xuân hạ thu đông, cũng mặc kệ sạch hay bẩn, không ai giặt giùm anh, không ai giúp anh dọn dẹp. Không phải anh ngại làm mà là vì không có thời gian rảnh rỗi, tích quần áo bẩn thành đống rồi mới giặt qua loa một lần.

Ăn ở đi lại cũng chưa phải điểm quan trọng nhất, chủ yếu là anh vẫn còn đang độ thanh niên trai tráng, đêm dài không chịu nổi tịch mịch.

Mùa này ở Vân Nam ban ngày nóng, về đêm thì lạnh. Đêm khuya tối om, trong xe lành lạnh, được ôm vợ ngủ là hy vọng xa vời, nỗi buồn của thanh niên lẻ bóng.

Lái xe một ngày, Tần Sấm mệt mỏi rã rời, đầu óc không cho phép anh suy nghĩ miên man nữa, nằm một lúc liền ngủ thϊếp đi, tỉnh lại trời đã tờ mờ sáng.

Tần Sấm mơ màng mở mắt, cảm giác ngủ một giấc dậy tỉnh táo tinh thần, anh vươn vai, cảm giác ngái ngủ dần lui xuống.

Một đôi chân thò xuống từ phía trên, trắng trắng mịn mịn, chỉ to bằng cánh tay Tần Sấm. Tần Sấm nhìn lên, đột nhiên nhớ ra hôm qua nhặt được một nhóc ăn xin nhập cư trái phép.

Đôi chân này thực sự quá tuyệt, so với đám đàn bà đi theo xe kia còn đẹp hơn. Chân gọn ghẽ xinh đẹp không có một vết sẹo, bàn chân cũng không lớn, nếu không có mấy vết thương loang lổ trên đó thì có lẽ càng đẹp hơn nữa.

Tần Sấm hắng giọng bò ra, nhóc ăn xin vẫn ngoan ngoãn ngồi, vẻ mặt lấm lét ngượng ngùng, Tần Sấm trèo ra ghế lái: “Tỉnh rồi à…”

Cậu không hiểu tiếng Trung nhưng cũng không ngại nghe Tần Sấm nói, run rẩy đi xuống.

Sáng sớm bụng réo òn ọt, Tần Sấm ngại bắt người ta ăn mì tiếp, nói: “Bên ngoài có quán cơm, chúng ta tới đó ăn cơm hộp.”

Tần Sấm lấy khăn rửa mặt, không chú ý nhóc ăn xin đang làm gì, hai chân khép chặt, đầu ngón tay gầy guộc túm lớp bọc da trên ghế phụ lái.

“Trên xe hình như vẫn còn khăn mặt và bàn chải mới, để tôi tìm cho cậu.” Tần Sấm thu giường lại: “Haiz, bé như mắt muỗi thế này biết cất vào đâu.”

Nhóc ăn xin rụt người lại, dựa vào ghế phụ lái, mím môi, khẽ bật khóc như sắp không nhịn được nữa: “Ưm…”

“Tôi đã bảo rồi, ở đây…” Tần Sấm khó hiểu nhìn cậu: “Cậu…”

Môi bị cắn trắng bệch, bàn tay nhỏ che lấy đũng quần, mắt của nhóc ăn xin đã đỏ bừng lên rồi.

Tần Sấm bị dọa thòng tim, đang yên đang lành lại bị làm sao vậy: “Cậu… bị làm sao thế?” Anh vỗ đầu: “Cậu muốn đi tiểu phải không!”

Mặc kệ có phải hay không, Tần Sấm lập tức nhảy xuống xe, chạy ra ngoài mở cửa cho cậu: “Xuống đây đi.” Tần Sấm vươn tay ra đón, giây tiếp theo, nhóc ăn xin nhào thẳng vào ngực anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »