Phố phường - Chương 16

Qυầи ɭóŧ của anh được Thu Thu cầm trong tay mà chà xát, ai là người sẽ giặt qυầи ɭóŧ cho anh? Lúc trước là mẹ, sau là em gái, về sau nữa chẳng phải là vợ ư, sao giờ lại thành Thu Thu?

Nếu Thu Thu là vợ anh, mọi chuyện đều trở nên dễ hiểu rồi.

Dường như Thu Thu làm gì cũng rất nghiêm túc, bàn tay nhỏ nhìn thì mềm mềm, thực ra rất có lực, vẻ mặt cậu chuyên chú giặt cái quần khiến cho Tần Sấm không rời mắt khỏi cậu được.

Giặt quần áo mùa hè không mệt, so với Tần Sấm cứ đứng ngây như phỗng lén nhìn cậu thì Thu Thu nhanh nhẹn hơn nhiều, mấy phút đã vắt khô quần áo chuẩn bị đem ra ngoài phơi.

Tần Sấm vội vàng rửa sạch bọt xà phòng, lau khô người mặc vội quần áo rồi theo Thu Thu chạy ra ngoài.

“Thu Thu!”

Cậu đưa lưng về phía Tần Sấm, kiễng chân phơi quần áo, phía bên dưới trống trơn như ẩn như hiện.

“Từng giặt quần áo cho ai rồi à?” Tần Sấm hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi chưa đúng trọng tâm, “Về sau giặt quần áo cho anh đi, theo anh luôn cho rồi.”

Thu Thu phơi quần áo xong, không hiểu Tần Sấm nói gì, lại đem chậu trả về phòng tắm. Lúc cậu đi ra thì thấy Tần Sấm đang hút thuốc cạnh cửa sổ, tiếp tục lải nhải, “Tùy tiện giặt qυầи ɭóŧ cho người ta, có phải thích làm vợ anh không?”

Nói xong Tần Sấm ngây cả người, anh dúi tàn thuốc vào khung cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thu Thu thì chợt cảm thấy may mắn. May là Thu Thu không hiểu tiếng Trung, lỡ như cậu không có ý đó với anh mà chỉ đơn thuần cảm kích, còn anh thì giúp cậu một bận đã vội vàng nhận người ta làm vợ, vậy thì xấu hổ chết.

Có xấu hổ thì cũng chỉ một mình Tần Sấm xấu hổ, Thu Thu vẫn tự nhiên ngoan ngoãn ngồi lên giường. Tần Sấm đi về giường, sờ sờ cổ che giấu cảm xúc trong lòng.

Anh vừa mới ngả lưng thì thấy nệm giường lún xuống, Thu Thu đột nhiên nhảy tới bên cạnh anh. Tần Sấm kinh ngạc nhìn cậu, “Hả?”

Cổ bỗng cảm nhận được cảm giác dễ chịu ấm áp, Thu Thu dùng hai tay xoa nhấn trên cổ mát xa cho anh.

Tri kỷ.

Đời này Tần Sấm chưa từng gặp người nào tri kỷ đến vậy, vừa rồi anh còn tự xấu hổ vì ý nghĩ của mình, giờ đây đã mặt dày ném tất cả ra sau đầu.

Thậm chí anh còn vô liêm sỉ mà nghĩ, dù Thu Thu không có ý đó với anh, nhưng tình cảm có thể chậm rãi bồi đắp mà? Nếu không nói ra thì Thu Thu mãi mãi sẽ không biết được.

Tần Sấm thuận thế nằm sấp ra giường, miệng thoải mái rầm rì. Xoa cổ xong, Tần Sấm cầm tay Thu Thu dịch xuống dưới thắt lưng, “Chỗ này, xoa thêm một chút.”

Lái xe đường dài sinh ra không ít bệnh nghề nghiệp, Tần Sấm tuổi còn trẻ nhưng thắt lưng đã hơi có vấn đề, thường xuyên đau nhức, hiếm thấy có người sẽ đau lòng cho anh.

Có lẽ xoa cổ xong thì đã mỏi tay, lúc xoa bóp lưng cho anh, Thu Thu không còn sức nữa. Tần Sấm kéo chân Thu Thu đặt lên lưng anh, Thu Thu hiểu ý, đứng lên dùng chân đạp lưng Tần Sấm.

Trái với dáng vẻ đắc ý của Tần Sấm, Thu Thu có vẻ lo sợ, dù sao cũng là đạp lên người Tần Sấm, cậu không dám dùng sức, nửa người dựa vào tường, sợ mình dùng lực quá mạnh.

Gót chân đặt lên lưng Tần Sấm nhè nhẹ xoa, lúc đạp tới thắt lưng, Thu Thu trượt chân một cái liền ngồi thụp hẳn xuống lưng anh.

“Ự…” Tần Sấm bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên đau đớn, đưa tay sờ ra sau thắt lưng. Người trên lưng cuống quít muốn đứng dậy, Tần Sấm thuận thế xoay người lại giữ hai chân Thu Thu không cho cậu đứng lên, để cậu khóa ngồi trên bụng anh.

“Nếu cậu nặng thêm chút nữa thì cơm tối cũng phọt hết ra mất.” Tần Sấm hung dữ nắm đùi Thu Thu, “Thắt lưng sắp bị cậu ép gãy đôi rồi.”

Thu Thu vốn đang sợ sệt, thấy Tần Sấm không giận thì cũng ngây ngô cười. Tần Sấm nhéo eo cậu, “Cậu còn dám cười!”

Thu Thu cười khúc khích, mặt đỏ bừng bắt lấy tay Tần Sấm. Vừa rồi trượt chân cậu cũng thót cả tim sợ Tần Sấm bị làm sao, giờ nguy cơ đã giải trừ, Thu Thu không hiểu sao thấy buồn cười.

“Ưm! Ưm!” Tiếng cầu xin giống như rêи ɾỉ, cậu ngồi trên bụng anh, bị Tần Sấm cù lét cười ná thở.