Phố phường - Chương 4

Không kịp xỏ dép, Tần Sấm ôm cậu chạy vào WC: “Trời ơi cậu nhịn bao lâu vậy?” Sau đó anh để nhóc ăn xin đứng trên chân mình, kéo quần của cậu xuống, tiếng nước tí tách vang lên.

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Tần Sấm mới ôm người đi về: “Có chuyện gì vậy, đi tiểu thì cứ gọi tôi, hoặc là cậu tự xuống xe tìm chỗ nào đấy mà đi là được rồi.”

Không thấy người kia đáp lại, Tần Sấm rót nước nóng trong phích ra, hai người rửa mặt đánh răng sạch sẽ rồi mới đóng cửa xe đi đến quán cơm.

Tần Sấm có vóc dáng rất cao, đi được mấy bước lại dừng lại đợi, anh quay lại nhìn nhóc ăn xin chật vật túm cạp quần chạy theo mình, quả thực khiến Tần Sấm dở khóc dở cười.

Tần Sấm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, buộc một cái nút trên cạp quần, lúc này nhóc ăn xin mới miễn cưỡng mặc chiếc quần tử tế.

Lúc Tần Sấm một mình thì không muốn ăn cơm trong tiệm, cơm ở mấy chỗ này toàn chặt chém cắt cổ, ăn không được mấy miếng mà giá thì toàn trên trời.

Thứ hai là vì quá quạnh quẽ, ồn áo náo nhiệt mới đến tiệm cơm, một thân một mình thì ăn gì chẳng được.

Lần này gọi vài món cũng rất gì và này nọ, anh không hỏi được nhóc ăn xin thích ăn gì, đành gọi theo màu sắc.

Tuy đỗ xe ở trong bãi nhưng vẫn anh vẫn không yên tâm, Tần Sấm kêu chủ quán đóng gói thức ăn mang về.

Mới quay đầu lại thì thấy nhóc ăn xin đang tha thiết nhìn mình, Tần Sấm bật cười, xem ra không vứt được rồi.

Ngẫm lại tối qua anh định thả cậu xuống ở chỗ này, giờ nhìn dáng vẻ ỷ lại này của cậu, e là có đuổi cũng không đi.

Chung quy vẫn không biết sắp xếp thế nào cho cậu, Tần Sấm định mang theo cậu nhóc này một thời gian, được tới đâu tính tới đó.

“Ấy, chủ quán cho nhiều cơm tý, chân gà cũng lấy hai cái.” Mua xong đồ ăn lại mua hai chai nước khoáng, sau đó bọn họ mới về xe.

Tần Sấm lấy thức ăn trong túi ra bảo nhóc ăn xin ăn trước, còn anh thì nhảy xuống xe lấy nước pha một ấm trà đặc, lái xe đường dài sợ nhất là ngủ gật, uống trà đặc cho tỉnh táo.

Tới lúc Tần Sấm xách ấm nước quay lại thì thấy đồ ăn vẫn còn nguyên, nhóc ăn xin ngồi nghiêm chỉnh đợi anh về.

Hê, Tần Sấm thầm vui vẻ trong lòng, đã bao lâu rồi không có ai chờ cơm anh như thế.

Nhóc ăn xin không ăn nhiều, ăn nửa bát cơm đã ợ no một tiếng, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Tần Sấm.

Tần Sấm cao giọng nạt: “Cậu ăn nhiều tý đi, tới Trùng Khánh mới được ăn cơm tiếp đấy, giờ còm sớm!”

Nhóc ăn xin khó hiểu nhìn anh, có lẽ là bị giọng nói của Tần Sấm dọa sợ, cậu ôm hộp cơm không biết nên làm gì.

Nhìn thân thể nhóc ăn xin này có lẽ chẳng nhồi thêm cơm được nữa, Tần Sấm xoay người lục lọi cái túi to bên chân anh, lấy một nải chuối ra nhét vào tay nhóc ăn xin.

“Ông chủ thuê xe cho đấy, lần nào cũng cho cả túi to, không ăn cơm nữa thì ăn hoa quả đi.”

Nhóc ăn xin vặt một quả ra, bóc vỏ rồi đưa cho Tần Sấm: “Ưm!”

Tần Sấm lắc đầu: “Cậu cứ ăn đi, bây giờ tôi nhìn thấy chuối là ngán tới óc.”

Cậu nghe không hiểu, nhưng Tần Sấm lắc đầu thì cậu biết, nhóc ăn xin ngại ngùng cười cười, miệng nhỏ bắt đầu cắn quả chuối.

Bên cạnh có thêm một người, ăn cơm cũng náo nhiệt hẳn lên, Tần Sấm bưng hộp cơm tọng một miếng to, lén đánh giá nhóc ăn xin.

Nhóc ăn xin ăn một cách từ tốn, rũ mắt chuyên chú ăn chuối, cái miệng nhỏ ngậm vào cắn một miếng rồi chậm rãi nhai nuốt, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi, bàn tay nhỏ vén tóc ra sau hai tai, lộ ra sườn mặt vô cùng xinh đẹp.

“Ực….” Tần Sấm không kìm lòng được nuốt nước miếng, nếu đây là một cô gái thì tốt biết mấy, nói không chừng cứ mang theo thế này rồi thành vợ mình luôn, anh thầm oán trong lòng.

Nhóc ăn xin cảm giác được Tần Sấm đang nhìn cậu, quay đầu qua nhìn anh. Tần Sấm nhìn lén tiểu mỹ nhân bị người ta phát hiện, cho dù anh mặt dày tới đâu thì cũng thấy hơi xấu hổ.

Anh hắng giọng, nói năng lộn xộn: “Cậu nói xem, tôi nói cậu nghe không hiểu, cậu nói thì tôi cũng không hiểu, cậu bao tuổi rồi? Tên là gì vậy?” Anh không thể gọi là nhóc ăn xin mãi được.

Nhóc ăn xin trừng mắt nhìn anh, không hiểu ý Tần Sấm lắm.

Hộp cơm trong tay đã được Tần Sấm dọn sạch sành sanh, anh buông xuống, chỉ vào mình rồi nói: ” Tần Sấm!”, lại chỉ nhóc ăn xin, ý muốn hỏi tên cậu.

Nhóc ăn xin vẫn không hiểu, mơ màng nhìn anh.

“Tần Sấm.” Tần Sấm chọt chọt ngực mình, lặp lại: ” Tần Sấm.” (Qín Chuǎng)

“Thức dậy…” (qǐ chuáng) Nhóc ăn xin học theo phát âm của anh.

“Chậc, cái éo gì vậy, cái gì mà thức dậy.” Tần Sấm không nản chí: ” Tần Sấm, Tần… Sấm.”

Khóe miệng nhóc ăn xin run rẩy, cắn chặt răng không dám phát âm hai chữ ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, cậu thấy Tần Sấm bắt đầu sốt ruột.

“Thấy cậu nhỏ hơn tôi, vậy đừng gọi tên, gọi Sấm ca đi.” Tần Sấm lớn tiếng nói: “Sấm ca.”

“Lão công…” Không biết nhóc ăn xin nghe thế nào lại phát âm thành lão công. (Cười chết kkkk)

“Lão công cái gì!” Tần Sấm không nhịn được phì cười, tật xấu lưu manh khó bỏ: “Bảo gọi ca thì không gọi, giờ thì không biết xấu hổ kêu lão công luôn rồi.”

Đàn ông cô đơn, thấy người đẹp bất kể là nam hay nữ thì đều muốn trêu chọc một chút.

“Sấm ca.” Cười thì cười, Tần Sấm vẫn tiếp tục sửa cho đúng.

Không biết Tần Sấm đang cười mình, nhóc ăn xin nghẹn nửa ngày mới vụng về gọi: “Sấm ca…”

“Ầy! Đúng rồi! Sấm ca! Chính là anh đây này!” Tần Sấm lại chỉ nhóc ăn xin, giờ thì cậu hiểu ý của anh, cậu nói một tràng gì đó, Tần Sấm trợn mắt há mồm.

“Ríu rít chíp chíp cái gì vậy? Tên cậu dài vậy luôn?” Tần Sấm vỗ đầu: “Dù sao anh cũng không hiểu, thôi thế được rồi.”

Tần Sấm dừng một chút, vỗ vỗ bả vai nhóc ăn xin, “Cậu nói cái gì mà chíp chíp… Đúng rồi! Thu Thu!”

Chíp chíp (啾啾 /jiu jiu/), Thu Thu (秋秋 /qiu qiu/).

Nhóc ăn xin nghiêng đầu không hiểu, thấy Tần Sấm lại chỉ vào anh, “Sấm ca.”, chỉ nhóc ăn xin, “Thu Thu.”

Nhóc ăn xin đột nhiên hiểu ra: “Sấm ca… Thu Thu…”

Biết tên rồi vẫn chưa đủ, nếu lại xảy ra chuyện như sáng nay thì cậu bạn nhỏ này lại nhịn tiểu tới bệnh mất.

Tần Sấm cao giọng, sợ Thu Thu không nghe rõ, thực ra là bởi cậu nghe không hiểu mà thôi: “Cậu, nếu lại đi WC.” Tần Sấm chỉ WC: “Gọi anh.”

Lặp lại vài lần như thế, Thu Thu gật đầu, cái hiểu cái không.