Chương 14: Không Cần Suy Nghĩ!

Anh ta vừa dứt lời, những người khác đều âm thầm suy nghĩ.

Nhóc đeo kính Lưu Ý do dự một chút rồi lấy hết can đảm nói: "Mặc dù tôi cảm thấy câu ‘không được suy nghĩ’ không đơn giản như vậy... Nhưng đúng là nếu không suy nghĩ thì chúng ta sẽ không có được đáp án. Vả lại tôi vẫn còn bận tâm về cái chết của Hoàng Mặc... Vì vậy, xin mọi người hãy trao đổi thông tin với nhau, được không?"

Mọi người nhìn nhau.

"Đúng rồi đấy!" Kim Nam dựa vào lưng ghế, đắc ý bắt chéo hai chân: "Anh thấy sao, Tống Ngưỡng?"

Hạ Cảnh nhìn về phía người đàn ông đẹp trai vẫn luôn giữ im lặng, trong lòng càng thấy thú vị.

Không làm gì cả nhưng lại là người bị tập trung nhiều nhất, thường cũng là người được chú ý nhất.

Hạ Cảnh nhặt một cọng rau mùi bỏ vào miệng nếm thử.

Xem ra, anh là người có thứ hạng rất cao.

Tống Ngưỡng liếc nhìn Kim Nam, lười biếng nói: "Tôi không có ý kiến."

Ý kiến đã thống nhất.

Mọi người đẩy đĩa thức ăn đã hết sang một bên.

Vương Dược Nhiễm và Hứa Kim là những người đầu tiên cung cấp thông tin mà họ nghe được: "Chúng tôi nghe nói ‘Hoàng Mặc’ và các giáo viên có quan hệ không tốt lắm... đặc biệt là với giáo viên chủ nhiệm, cũng chính là nữ giáo viên NPC trong tiết học đầu tiên, cô ta đã nhiều lần gọi bố mẹ cậu ta đến trường."

Giả Thanh: "Tôi và anh Ngưỡng nghe nói là, dường như "Hoàng Mặc" không có bạn bè thân thiết nào, không thân với ai cả."

Nói đến đây, Giả Thanh gãi đầu: "Sao nói chuyện một lúc lại cảm thấy phó bản này giống như tiểu thuyết trinh thám vậy."

Hạ Cảnh đột nhiên quay sang hỏi Lưu Ý: "Cậu và Hoàng Mặc là bạn từ nhỏ phải không?"

Lưu Ý hoàn hồn, gật đầu, thấp giọng đáp: "Chúng tôi là bạn từ nhỏ."

Hạ Cảnh nghiêm túc hỏi cậu ấy: "Những thông tin mà bọn họ vừa nói, có phải là những điều mà Hoàng Mặc đã từng trải qua ở ngoài đời thực hay không?

Lưu Ý ngẩn người, do dự rồi gật đầu lần nữa: "... Thường xuyên bị gọi phụ huynh và không có quan hệ tốt với bạn bè trong lớp, dường như hai điểm này là tương đồng, còn những điểm khác thì hoàn toàn khác."

Tống Ngưỡng trầm ngâm suy nghĩ.

Tất nhiên là những gì phó bản tạo ra đều là thế giới giả dối, đã thế còn là thế giới kinh dị đầy rẫy ác ý.

Nhưng hai điểm chung giữa Hoàng Mặc ngoài đời thực và thân phận của cậu ta trong phó bản là một sự trùng hợp hay là phó bản cố ý sắp đặt?

Hạ Cảnh hỏi Lưu Ý hai câu hỏi này xong, cũng không nói gì thêm, chỉ tự mình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thông tin mà tôi và bà nhận được cũng gần giống với mọi người, ngoài ra, nam sinh ở cùng phòng với Hoàng Mặc có nói là tối qua điện thoại của Hoàng Mặc đã đổ chuông hai lần."

"Tối qua?" Tống Ngưỡng nhạy bén nắm bắt hai chữ này.

Nếu nói "quá khứ" của Hoàng Mặc trong phó bản này đều là thông tin do phó bản cung cấp, vậy thì những chuyện xảy ra "tối qua" cũng chỉ là thông tin ư?

Thời điểm này quá gần, có hơi khó để nói rõ.

"Đúng vậy, tối qua," Hạ Cảnh chậm rãi phân tích: "Có lẽ trò chơi đã chính thức bắt đầu từ tối qua, Hoàng Mặc là người đầu tiên trong chúng ta tỉnh lại. Cũng có thể trò chơi chỉ mới bắt đầu vào sáng nay, mọi thứ liên quan đến "tối qua" vẫn chỉ là "khúc dạo đầu". Còn về điện thoại, trước khi các giáo viên xông vào sáng nay, tôi có kiểm tra, nó đã tắt nguồn, có lẽ là hết pin."

Nghe đến đây, mọi người vẫn còn mơ hồ.

Đây là lần đầu tiên họ gặp phải một trò chơi kinh dị nhưng lại giống như một trò chơi giải đố.

Điều này thật sự bình thường ư? Hay là họ đã đi sai hướng?

Nói đến đây, Kim Nam ngồi thẳng dậy, nhếch mép cười.

Quá rõ ràng, thông tin anh ta nhận được khác với những người còn lại.

Anh ta giả bộ chỉ tay vào bàn ăn, chậm rãi nói: "Ngoài những bí mật của ngôi trường này, tôi còn nghe được một chuyện khác về Hoàng Mặc…"

"Người bạn cùng phòng của Hoàng Mặc đã từng thức dậy vào khuya hôm qua, lúc tỉnh lại, cậu ta thấy Hoàng Mặc không phát ra bất kỳ âm thanh gì, ngồi thẳng người ở trên giường, quay đầu nhìn chằm chằm về phía cậu ta."

Câu nói này vừa dứt, trên bàn ăn lập tức im lặng.

Giả Thanh, Vương Nhạc Nhiễm, Hứa Kim, Lưu Ý đều sững sờ.

Bà cụ hít một tiếng.

Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh vẫn bình tĩnh.

Kim Nam cười nham hiểm: "Hơn nửa đêm, không bật đèn, làm sao cậu ta biết Hoàng Mặc đang nhìn mình?"

"Theo lời cậu ta, mắt của Hoàng Mặc vốn đã trắng đen rõ ràng, đến tối, không biết có phải nhờ ánh sáng từ cửa sổ hay không mà hai mắt của cậu ta giống như hai bóng đèn lớn."

"Dọa cậu ta sợ đến mức kéo chăn trùm kín đầu, tuy nhiên, cậu ta vẫn cảm nhận được là Hoàng Mặc đã nhìn chằm chằm cậu ta rất lâu."

Trong chốc lát, những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào Kim Nam, trên bàn ăn vô cùng im lặng, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Rắc... Rắc!" Loa phát thanh trong nhà ăn chợt vang lên khiến bọn họ bị dọa nhảy dựng.

“Các bạn học sinh, các bạn học sinh! Hãy tập trung học bài, không được nghe, không được nhìn, không được suy nghĩ!”

Một giọng nói khàn đặc của đàn ông vang lên, giống hệt với âm thanh truyền ra từ loa phát thanh trong giờ nghỉ giải lao.

Nhưng nói thật, loa phát thanh nhắc đi nhắc lại nhiều lần cũng không có tác dụng nhắc nhở và cảnh cáo.

Giọng nói như ma quỷ xâm nhập vào trong đầu, ngược lại như có độc, sau khi làm cho đại não của người khác nhanh chóng trở nên trống rỗng thì sẽ không kìm được mà bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn.

Hạ Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện bốn góc trong nhà ăn đều có một cái loa phát thanh.

Chẳng trách âm thanh này to hơn nhiều so với trong lớp học.

Giả Thanh tỉnh táo lại, ôm đầu chửi: "Chết tiệt, chuyện quái gì vậy, tự nhiên theo hướng linh dị, không hề giống tiểu thuyết trinh thám chút nào! Cái gì mà nửa đêm nhìn chằm chằm cậu ta, Hoàng Mặc bị ma nhập hả?"

Sắc mặt Vương Dược Nhiễm tái mét: "Tôi thà đi đánh Godzilla còn hơn là đánh phó bản linh dị này!"

Sắc mặt Lưu Ý, Hứa Kim cũng không dễ nhìn, đặc biệt là Hứa Kim, không biết cô ấy nghĩ đến điều gì mà trông vẻ mặt rất bất an.

Kim Nam cười rất xấu xa, dường như anh ta cảm thấy chơi như vậy rất vui.

Bà cụ vội vàng trấn an hai cô bé: ""Nghe thì có vẻ chủ đề ‘Không cần suy nghĩ’ chẳng liên quan gì đến việc ma nhập cả, các cháu đừng sợ, chắc không phải như vậy đâu.”

Kim Nam lạnh mặt xuống, khinh thường nói: “Bà già, bà thì vào được mấy cái phó bản chứ? Biết gì mà nói hả?"

Lúc này, Hạ Cảnh dùng giọng điệu mang theo ý cười của cậu rồi kể lại lời của Kim Nam.

"Hai mắt của Hoàng Mặc trắng đen rõ ràng, tại sao đến tối hai mắt lại giống cái bóng đèn?"

Kim Nam thoáng nhìn về phía Hạ Cảnh, híp mắt nói: "Vậy thì sao, tên mập, rốt cuộc mày muốn nói cái gì hả?"

Tống Ngưỡng dựa vào lưng ghế, thong thả nói: "Dù người nào bị ma nhập thì cũng sẽ không đột nhiên bị biến đổi bất thường, hai mắt biến thành bóng đèn, nghe là đã biết thêm mắm dặm muối, đơn giản chỉ là để tăng thêm tính kinh dị thôi, lời kể lại có ý nghĩa gì không?"