Chương 16: Không Cần Suy Nghĩ!

Chắc bọn họ không thể trực tiếp gọi điện thoại đến 110 ở thế giới của phó bản này, trong phó bản trường học, phương thức liên hệ với bên ngoài có khả năng thực hiện được nhất chính là sổ đăng ký liên lạc của trường học.

"Chúng ta nhất định phải làm rõ thời gian chết và cách chết của người chơi, không thể trông cậy vào giáo viên và học sinh trong trường được, tuy nhiên, có thể "Cha mẹ" của chúng ta là một trong những cách để lấy được manh mối. Hiện tại là giờ nghỉ trưa, chúng ta có thể nhân cơ hội này đến văn phòng một chuyến, tìm cách lấy sổ liên lạc của nhà trường. "

Mặc dù cô Trương đã được loại bỏ khỏi hiềm nghi là quái vật nhưng không ai có thể bảo đảm quái vật sẽ không phải là giáo viên khác.

Vừa nghĩ đến việc tới văn phòng nghĩa là phải đối mặt với nguy hiểm, mọi người lại bắt đầu do dự, dù sao bọn họ cũng không thể để một mình Tống Ngưỡng vào văn phòng, làm chuyện gì thì ít nhất cũng phải có hai người hành động cùng nhau.

Giả Thanh là bạn của Tống Ngưỡng, dù cậu ấy cũng sợ hãi nhưng vẫn là người giơ tay đầu tiên như trước: " Anh Ngưỡng, em đi cùng anh!"

Lưu Ý cắn răng nói: "Tôi cũng đi, càng nhiều người càng an toàn.”

Con ngươi của Kim Nam đảo tròn, định mở miệng nói gì đó thì bị Tống Ngưỡng cắt ngang.

Tống Ngưỡng gật đầu, dứt khoát nói với mấy người khác: "Vậy trong lúc đó, mọi người đi dạo trong trường học để tìm hiểu địa hình, tiện thể xem có manh mối nào khác không, được chứ?”

Vương Dược Nhiễm, Hứa Kim và những người khác nhanh chóng gật đầu.

Kim Nam âm thầm siết chặt nắm tay.

Kế hoạch phân công hành động đã được quyết định nhưng đúng lúc này, Hạ Cảnh bất ngờ nắm lấy cổ tay của một học sinh NPC đang đi ngang qua, hành động táo bạo này dọa mọi người nhảy dựng.

Học sinh NPC đó cũng bị dọa sợ thiếu chút nữa làm đổ khay đồ ăn trên tay.

Nhưng còn Hạ Cảnh thì cười híp mắt, vẻ mặt hiền lành, nhanh chóng hỏi: “Cho hỏi, phòng phát thanh của trường ở chỗ nào vậy?"

Cậu vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Cũng chính câu hỏi của Hạ Cảnh khiến Tống Ngưỡng nhớ đến một chỗ đáng nghi giống với suy nghĩ của anh vừa nãy.

Giọng nói ồm ồm khàn khàn như ma quỷ kia, nghe như đang khuyên bảo nhưng thật ra nó càng khiến cho người ta dễ dàng chú ý đến, càng có ý muốn “Suy nghĩ”.

Phòng phát thanh của trường.

Nghĩ đến điều này, sắc mặt mọi người thay đổi, trở nên căng thẳng hơn.

Đúng vậy, giọng nói đó quá quái dị!

Rất có thể chủ nhân của giọng nói đó chính là quái vật!...

Trong giờ nghỉ trưa, bọn họ vội vã ra khỏi nhà ăn.

Phòng phát thanh của trường và văn phòng giáo viên đều nằm trong tòa nhà hành chính. Cái sau thì nằm ở tầng một của tòa nhà hành chính, còn cái trước thì lại nằm trên tầng cao nhất.

Hạ Cảnh không có ý định mời bất kỳ ai đến phòng phát thanh cùng cậu nhưng hành động đơn độc ở trong phó bản là một việc rất nguy hiểm.

Tống Ngưỡng vốn định để Lưu Ý đi cùng Hạ Cảnh, còn chưa kịp nói thì đã có một bàn tay đặt lên vai của Hạ Cảnh.

Kim Nam chậm rãi nói: “Này, tôi đi cùng cậu đến phòng phát thanh nhé.”

Có một số người dừng chân và nhìn theo anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ, thực tế trông người này không giống với người tốt bụng như vậy.

Đương nhiên Kim Nam cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt này nên sắc mặt không khỏi trầm xuống, hung hăng hỏi: “Ông đây muốn nhận được nhiều điểm tích lũy hơn cũng không được à?”

Người chơi sống sót cuối cùng trong cùng một phó bản sẽ nhận được các điểm khác nhau, hệ thống sẽ đánh giá và chấm điểm dựa trên thành tích của người chơi trong suốt quá trình.

Cho nên muốn không làm mà vẫn có ăn thì không phải là không có cách, tuy nhiên, quy tắc của thành phố Mặt Cười là chỉ có những người chơi tích lũy được một vạn điểm thì mới có cơ hội rời khỏi thế giới đáng sợ này hoàn toàn. Mà nếu chỉ dựa vào may mắn để giành được mười điểm tích lũy trong từng phó bản thì phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể thoát khỏi nơi ác mộng này đây?

Họ không thể chê trách lý do này của Kim Nam được.

Tất nhiên người nào cũng sợ quái vật và không muốn chết. Nhưng không chủ động một chút cũng không được, nếu không thì phó bản này sẽ trở nên vô nghĩa.

Tống Ngưỡng liếc qua Hạ Cảnh xem ý của cậu thế nào.

Chàng trai kia chỉ mỉm cười đầy ẩn ý sâu xa, thoải mái nói: “Được thôi.”

...

Sau khi tách khỏi nhóm người Vương Dược Nhiễm, bước vào tòa nhà hành chính râm mát, Tống Ngưỡng suy nghĩ một chút rồi nói khẽ với Hạ Cảnh: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Vừa rồi tám người đã trao đổi phương thức liên lạc ở trong thế giới này cho nhau.

Nghe thấy Tống Ngưỡng nói vậy, Hạ Cảnh nhìn thẳng vào Tống Ngưỡng, nói: “Anh đúng là người tốt.”

Tống Ngưỡng: “?”

Sống hai mươi ba năm, Tống Ngưỡng chưa bao giờ cảm thấy mình là người xấu, tuy nhiên, đây quả thật là lần đầu tiên anh được người khác khen là “người tốt”. Cảm giác này rất... kỳ lạ?

Nếu là một người khác, nhất định Tống Ngưỡng sẽ cho rằng bản thân đang bị người ta mỉa mai.

Nhưng quả thật anh chẳng thấy có chút mỉa mai nào trong lời nói của chàng trai này.

Tống Ngưỡng nhướng mày hỏi: “Thì sao?”

“Không có gì.” Hạ Cảnh nhếch môi, xoay người đi lên cầu thang: “Tôi rất thích người tốt đó.”

Tống Ngưỡng: “...”

Không phải chứ, những lời này không hề khiến người khác vui vẻ chút nào, ngược lại còn khiến cho lòng người cảm thấy khó hiểu hơn!