Chương 19: Không Cần Suy Nghĩ!

Hạ Cảnh thu lại ánh mắt, nở một nụ cười dịu dàng với họ: “Ừm, cậu ta không phải quái vật.”

Giả Thanh, Lưu Ý: Má, không phải quái vật mà xuống tay ác như vậy? Cái tên cười mỉm chi này thật đáng sợ!

Như thể nghe được tiếng lòng của bọn họ, Hạ Cảnh chớp mắt, vô tội nói: “Tôi đã khống chế lực rồi, thậm chí còn chẳng bị trừ điểm tích lũy.”

Tống Ngưỡng, người vừa bị hệ thống trừ mười điểm tích lũy hơi nhếch môi: Vậy chắc cậu lợi hại lắm nhỉ?

Nụ cười trên khóe miệng Hạ Cảnh càng thêm rõ nét: “Cũng cỡ đó.”

Tống Ngưỡng, Giả Thanh và Lưu Ý: Cậu cmn còn có thể đọc suy nghĩ nữa à?

Kim Nam phản ứng lại, mở to hai mắt, không dám tin được mà bò dậy từ trên mặt đất, chạy tới, đẩy bọn họ ra và nhìn vào phòng phát thanh…

Anh ta quay đầu lại, thẹn quá thành giận mà chất vấn: “Cậu… Có phải cậu biết rồi không?”

Ba người còn lại nhìn về phía cậu ta.

Biết?

Biết gì?

Hạ Cảnh cũng nhìn về phía Kim Nam, cười híp mắt hỏi: “Dị năng của cậu rất thú vị, là khống chế à? Hay là chỉ có khả năng di chuyển vật thể?”

Kim Nam siết chặt tay.

Hạ Cảnh: “À, xem ra là vế sau.”

Kim Nam: “Cậu…”

Tống Ngưỡng nhăn mày, nhanh chóng liếc qua Kim Nam: “Anh ta có dị năng?”

Giả Thanh há hốc mồm: “Anh ta là người siêu năng lực hả?”

Kim Nam thở hổn hển, sắc mặt thay đổi không ngừng.

Sau khi vào thành phố Mặt Cười, vô số người chơi loài người bình thường mới biết rằng hóa ra trên thế giới này thật sự có rất nhiều người sở hữu siêu năng lực.

Chỉ cần siêng vào phó bản vài lần, ai cũng có thể gặp được một hai người, hoặc là có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, hoặc là có khả năng nhìn xuyên thấu, năng lực của những dị năng giả vô cùng đa dạng.

Tất nhiên, trong bất kỳ môi trường nào thì dị năng giả vẫn luôn là số ít. Tuy nhiên, chắc chắn mật độ dị năng giả ở thành phố Mặt Cười lớn hơn nhiều so với thế giới thực, điều này cũng khiến vô số người chơi không khỏi suy đoán, liệu thành phố Mặt Cười có đang chọn lọc người chơi theo một tiêu chuẩn nào đó hay không?

Không thể giải được, cho đến nay vẫn chưa ai tìm ra đáp án.

“Tự hành động có thể giúp anh nhận được nhiều điểm tích lũy hơn nếu sống sót đến cùng nhưng tự hành động cũng đồng nghĩa với việc sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Giọng nói thô ráp của Hạ Cảnh vang lên trong hành lang yên tĩnh.

Cậu cầm micro lên rồi ôm vào lòng, rũ mắt, vỗ nhẹ nó như đang vuốt ve món đồ chơi của mình.

Ánh mắt của Tống Ngưỡng lướt qua chiếc micro.

Kim Nam nhìn chòng chọc vào cậu, bởi vì nhận ra mục đích của mình đã bị Hạ Cảnh bóc trần từ lâu, rất có thể bản thân vẫn luôn bị cậu đùa bỡn, sắc mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi.

“Làm sao để vừa đảm bảo mạng sống của mình an toàn cho vừa có thể kiếm được nhiều điểm tích lũy hơn đây? Mặc dù anh sở hữu dị năng nhưng anh cũng biết dị năng của mình rất khó bảo vệ được bản thân, dị năng của anh nhiều nhất chỉ có thể làm được một việc, đó là khi có người đứng bên cạnh ở khoảng cách rất gần anh, anh chỉ cần đẩy nhẹ một cái là có thể đẩy họ đến trước mặt quái vật.”

Cùng với những lời của Hạ Cảnh, Lưu Ý và Giả Thanh tối sầm mặt.

Có một “đồng đội” như vậy ở bên cạnh, trường hợp của ai cũng sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Hạ Cảnh vẫn cười khẽ: “Nhưng chỉ như vậy thôi là chưa đủ, không phải à?”

Cậu ngẩng đầu.

Kim Nam nghiến răng ken két, mặt đỏ bừng.

“Trước khi hành động, anh sẽ đánh giá năng lực của đối phương, xem họ có sở hữu đạo cụ mạnh hay không, có điểm tích lũy cao đại diện cho kinh nghiệm dày dặn hay không. Sau khi anh có được phán đoán sơ bộ trong đầu, cảm thấy năng lực của đối phương yếu hơn mình, anh sẽ bắt đầu hành động, biến đối phương thành bữa ăn cho quái vật.”

“Nếu cuối cùng năng lực của đối phương mạnh hơn dự kiến của anh một chút, vậy thì anh có thể nhân lúc đối phương sắp tiêu diệt quái vật, sử dụng dị năng của mình để bồi thêm một nhát. Dị năng của anh có thể trốn tránh sự kiểm tra của hệ thống, hệ thống sẽ không phán đoán được chính anh mới là kẻ gϊếŧ người chơi.”

“Nếu cuối cùng năng lực của đối phương yếu hơn dự kiến của anh, vậy cũng không sao, đối phương đã chết rồi, anh có thể thông qua quá trình chiến đấu của đối phương, phán đoán xem mình có thể đối phó được với loại quái vật này hay không, nếu không đối phó được thì cũng có thể trực tiếp chạy trốn.”

“Mà mục đích cuối cùng của anh, không phải là thông qua ‘tự hành động’ để thu thập điểm tích lũy cho bản thân.”

“Cái anh muốn là điểm trên đầu người, cùng với các khối thân thể quái vật và bộ phận tấn công.”

Lúc này Giả Thanh và Lưu Ý đã hoàn toàn hiểu ra…

Nhìn chung, các bộ phận trên người quái vật có thể chia thành hai loại: bộ phận tấn công và các khối cơ thể còn lại.

Bộ phận tấn công có thể lấy trực tiếp từ trên người quái vật, là những “đạo cụ quái vật” sở hữu rất nhiều năng lực kỳ quái, rất nhiều người chơi có năng lực sẽ cố gắng hết sức để thu thập chúng trong quá trình vượt ải.

Còn các bộ phận cơ thể quái vật thoạt nhìn có vẻ vô dụng nhưng bất kỳ người chơi nào quan tâm đến tình hình chung của thành phố Mặt Cười, ngay cả khi họ chưa từng vào Phòng An Toàn thì cũng biết đến sự tồn tại của nó, biết rõ các bộ phận cơ thể của quái vật có ý nghĩa gì!

Chỉ cần nắm trong tay các bộ phận cơ thể quái vật đạt tiêu chuẩn, khi người chơi gặp được Phòng An Toàn ở phó bản trong tương lai, họ sẽ có cơ hội vào bên trong, thậm chí có thể dùng các bộ phận cơ thể quái vật để trực tiếp đổi lấy các đạo cụ quái vật hoàn toàn không mua được ở siêu thị official của thành phố Mặt Cười!

Không sai, ở siêu thị official, vũ khí được bán chỉ có dây thừng, dao, rìu,...

Nhưng ở siêu thị mini của Phòng An Toàn, tất cả đều là đạo cụ quái vật chói lóa đủ kiểu loại!

Vì thế, khối thân thể quái vật và bộ phận tấn công của quái vật đều có giá trị rất cao đối với người chơi. Rõ ràng, Kim Nam cũng đang tính toán như vậy, anh ta ngấm ngầm coi Hạ Cảnh như một con dao trong tay mình!