Chương 22: Không Cần Suy Nghĩ!

Lúc này Kim Nam đã tỉnh lại.

Những vật tư y tế dự trữ trong túi không gian của người chơi đều được mua từ siêu thị official, hiệu quả chữa trị rất tốt, chỉ cần người còn một hơi tàn thì vẫn cứu được, huống chi Kim Nam chỉ có thể nói là bị tàn phế một cánh tay.

Lúc này, xương cánh tay bị gãy của anh ta đã được nối lại, da thịt vẫn đang âm thầm mọc lên từ từ, vừa ngứa vừa đau.

Khuôn mặt Kim Nam vàng vọt, nhìn thấy Hạ Cảnh, không còn sự khinh thường lúc trước, chỉ còn lại hận thù và sợ hãi.

Tuy nhiên, cả Hạ Cảnh và ba người còn lại đều không để ý đến anh ta.

Suy cho cùng, là anh ta âm mưu hãm hại đồng đội trước.

Không bỏ mặc anh ta, coi như bọn họ đã tận tình tận nghĩa rồi.

Khi bước ra khỏi tòa nhà hành chính, Giả Thanh vẫn còn lăn tăn, hỏi: “Anh Ngưỡng, liệu phó bản có thể đặc biệt xây dựng một thế giới dựa trên quá khứ của một người không?”

Tống Ngưỡng bước xuống bậc thang, lắc đầu: “Về lý thuyết, điều này là không thể xảy ra.”

“Tất cả phó bản đều được thiết kế sẵn, bìa và chủ đề sẽ được hiển thị trước mặt người chơi ngay trong phòng đăng nhập, không có khả năng chờ đến khi người chơi tiến vào phó bản thì mới tạm thời tạo ra một thế giới dựa trên một trong những người chơi.”

“Nếu phó bản thật sự làm vậy, có lẽ chủ đề vẫn có thể miễn cưỡng phù hợp nhưng chắc chắn bìa sẽ hoàn toàn khác. Hơn nữa, rõ ràng tình huống hiện tại cũng không phải là phó bản hoàn toàn vay mượn quá khứ của Hoàng Mặc.”

“Đúng vậy, thực ra hoàn toàn không giống nhau, chỉ là có một vài chi tiết khiến tôi cảm thấy hơi quen thuộc.” Lưu Ý thở dài: “Cũng có khả năng thật sự đều là trùng hợp, dù sao bây giờ cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, vẫn chưa có bằng chứng thực tế nào chứng minh phó bản này thực sự có liên quan đến Hoàng Mặc.”

Sau khi hội họp với nhóm Vương Dược Nhiễm ở phòng học, mọi người trao đổi thông tin với nhau.

Hai nữ sinh và bà cụ đã đi khắp trường nhưng không thu thập được manh mối nào, nghe nói chuyện xảy ra ở phòng phát thanh của trường, họ ngạc nhiên nhìn Hạ Cảnh, giống như làm quen lại với cậu, sự đề phòng của họ đối với Kim Nam cũng trở nên sâu sắc hơn.

Tống Ngưỡng lấy sổ liên lạc ra, bảo mọi người sao chép thông tin liên lạc của “phụ huynh” mình, tranh thủ giờ giải lao buổi chiều, mỗi người tự liên lạc thử.

May là trong phó bản này, bọn họ không cần học tiết tự học tối, nếu không Giả Thanh sẽ là người đầu tiên phun ra một ngụm máu.

Sau khi ăn cơm chiều ở nhà ăn, bọn họ về thẳng ký túc xá, xác nhận điện thoại của Hoàng Mặc ở phòng ngủ 411 quả thực đã bị tịch thu, sau đó tập trung ở phòng ngủ 414, đóng cửa lại để thảo luận.

Tám người, mười sáu phụ huynh, tất cả đều đã liên lạc qua điện thoại.

Suy đoán của Tống Ngưỡng là chính xác.

Hóa ra “Mẹ” của Vương Dược Nhiễm ở phó bản này lại là nhân viên hành chính văn phòng của trường, có thể nghe ngóng được thông tin nội bộ.

Tuy nhiên, về cái chết của Hoàng Mặc, biểu cảm của Vương Dược Nhiễm rất kỳ lạ.

“‘Mẹ’ tôi nói, cậu ấy thực sự đã chết vào nửa đêm, khoảng 0 giờ nhưng là đột tử.”

Vài người sửng sốt.

Đột tử?

Chỉ có Tống Ngưỡng và Hạ Cảnh không quá kinh ngạc.

Buổi sáng, hai người họ và Lưu Ý đã quan sát tình trạng của Hoàng Mặc khi chết.

Phó bản không hề hiển thị sự cứng đờ và vết tử thi của người chết, trên người Hoàng Mặc cũng không có bất kỳ vết thương nào, thậm chí trạng thái cơ thể của cậu ta còn giống như đang sống, khả năng lớn nhất chính là, phó bản muốn truyền đạt thông tin rằng Hoàng Mặc không chết do ngoại lực.

Việc cuối cùng bị xác định nguyên nhân tử vong là “đột tử” dường như cũng không có gì lạ.

Tuy nhiên, với tư cách là anh em của Hoàng Mặc, cảm xúc của Lưu Ý rất kích động: “Làm sao một người bị quái vật gϊếŧ chết có thể đột tử được chứ?”

“Tôi nhớ rõ buổi sáng chúng ta từng thảo luận, cũng có khả năng cậu ta không bị quái vật trực tiếp gϊếŧ chết mà là kích hoạt cơ chế tử vong liên quan đến quái vật.” Hứa Kim yếu ớt nói.

Lưu Ý nhớ lại chuyện này, siết chặt tay.

Thế nhưng cái gọi là cơ chế tử vong, sẽ là gì đây?

Manh mối hiện tại thực sự quá ít ỏi.

Sắc trời dần tối sầm.

Vương Dược Nhiễm là người đầu tiên bất an nói: “… Nếu Hoàng Mặc đã chết vào nửa đêm hôm qua, vậy có nghĩa là phó bản đã bắt đầu từ nửa đêm hôm qua, chắc chắn cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó… Có phải đêm nay chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm không?”

Giả Thanh nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Không phải bảo là nửa đêm hôm qua điện thoại của cậu ấy reo hai lần à, có khi nào quái vật đã chui ra từ điện thoại lúc nửa đêm không?”

Lời này vừa thốt ra, vài người đã sợ đến mức suýt chút nữa ném văng điện thoại đi.

Tống Ngưỡng: “Mặc dù tôi nghĩ điều đó không khả thi lắm nhưng vấn đề này cũng rất dễ giải quyết, tắt điện thoại trước khi đi ngủ, thống nhất tìm một nơi cách xa chúng ta rồi đặt ở đó là được.”

Bằng cách này, dù quái vật thực sự xuất hiện từ điện thoại thì cũng không đến mức khiến bọn họ trở tay không kịp.

Đúng là một cách hay.

Nhưng ngay cả khi đã nghe được cách giải quyết này, mọi người vẫn không thể nào hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Khác với phó bản một sao.

Quái vật ở phó bản một sao rất dễ nhận ra, hầu hết người chơi đều bị gϊếŧ vì không thể chống lại quái vật.

Nhưng hiện tại, thậm chí bọn họ còn không biết quái vật đang ở đâu, chúng gϊếŧ người như thế nào.

Đối với những người đã trải qua nhiều phó bản hai sao, ba sao như Tống Ngưỡng mà nói, có lẽ đây không phải là điều gì lạ, thậm chí rất có thể bọn họ đã quen với việc tìm kiếm manh mối giữa nhiều hy sinh hơn.

Nhưng đối với hai người chơi lần đầu tiên tiến vào phó bản hai sao như Vương Dược Nhiễm, Hứa Kim, thậm chí là đối với một newbie như bà cụ mà nói, việc chờ đợi không biết nguy hiểm tới gần lại là một điều đủ để khiến người ta sợ hãi đến run rẩy.

Hứa Kim không nhịn được mà bật khóc nức nở, bà cụ đau lòng ôm cô ấy vào lòng an ủi.

Trông thấy cả phòng ngủ rơi vào trầm mặc, Tống Ngưỡng vẫn phát huy vai trò trụ cột như cũ, anh nói: “Tối nay chia phòng lại đi.”

Mọi người ngẩng đầu.

Giả Thanh vực dậy tinh thần, đảo mắt nhìn quanh tám người, nói: “Đúng vậy, chúng ta nên chia phòng ngủ lại thôi.”