Chương 26: Không Cần Suy Nghĩ!

Sáng hôm sau, bảy người tập trung tại phòng 417. Vương Dược Nhiễm khóc đến sưng cả mắt.

Có hai chi tiết mà đêm qua Hạ Cảnh và Tống Ngưỡng không phát hiện, mãi cho đến sáng mới mới chú ý đến.

Màu sắc của ga trải giường trên chiếc giường mà Hứa Kim đang nằm đã thay đổi.

Ga trải giường của tất cả phòng trong ký túc xá học sinh đều đồng nhất một màu trắng. Hạ Cảnh cũng có thể xác nhận rằng, tối qua trước khi ngủ, giường của Hứa Kim cũng giống hệt bọn họ.

Nhưng hôm nay nhìn lại, ga trải giường dưới người Hứa Kim đã chuyển sang màu be - màu quá nhạt nên có lẽ đó là lý do mà tối qua cậu và Tống Ngưỡng không phát hiện ra sự thay đổi.

Ngoài ra, cạnh chân của Hứa Kim, trong góc giường còn có một con gấu bông cũ ở dưới tấm chăn dày.

Hạ Cảnh có thể chắc chắn rằng con gấu bông này trước khi đi ngủ vào tối qua, nó không có trên giường của Hứa Kim.

"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?" Giả Thanh cảm thấy rùng mình.

Ga trải giường đổi màu một cách kỳ lạ, con gấu bông đột ngột xuất hiện, người bạn ra đi một cách yên lặng.

Ngoại trừ việc ra đi trong im lặng giống như Hoàng Mặc thì mọi chi tiết khác lại hoàn toàn không giống!

Sắc mặt của mọi người đều không tốt, Vương Dược Nhiễm gần như khóc đến sắp gục xuống.

Cô ấy và Hứa Kim cũng giống như Hoàng Mặc và Lưu Ý, đã quen biết từ lâu.

Họ là bạn thân từ hồi cấp 3. Đúng là ở trong thế giới đáng sợ này, cái chết xảy ra khắp nơi nhưng Vương Dược Nhiễm thật sự chưa bao giờ tưởng tượng được cái chết lại đột ngột ập đến với người bạn thân của mình như vậy.

Hơn nữa đêm qua lúc Hứa Kim gặp nguy hiểm, thậm chí cô ấy còn không tỉnh ngủ!

Chẳng bao lâu, giáo viên dẫn theo bảo vệ và nhân viên y tế xông vào rồi đuổi họ ra ngoài.

Giống như ngày hôm qua, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xác của bạn mình bị đưa đi và im lặng rời khỏi ký túc xá.

Lại xuống nhà ăn ngồi một lần nữa, không khí không khác gì so với sáng hôm qua.

Vương Dược Nhiễm vẫn còn đang khóc, bà cụ vỗ lưng an ủi cô.

Hạ Cảnh là người lên tiếng đầu tiên: “Có một chuyện, tôi nghĩ có thể liên quan đến cái chết của Hứa Kim."

Vừa nói ra câu này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hạ Cảnh. Vương Dược Nhiễm cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu.

“Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hứa Kim đột nhiên nói với tôi rằng, khi còn nhỏ, cô ấy từng có một lần tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy một bóng người mắt xanh đứng trước giường của mình.”

Hạ Cảnh nhìn về phía Vương Dược Nhiễm, trong số bảy người chỉ có cô là người hiểu Hứa Kim nhất.

“Hôm qua khi quái vật xuất hiện, tôi không thể mở mắt nhìn được tình huống cụ thể nhưng hơi thở của quái vật lại đột ngột xuất hiện giữa đầu giường của tôi và Hứa Kim.”

"Cậu có ý gì?" Vẻ mặt Kim Nam biến sắc, cậu ta giận dữ hỏi: "Ý cậu là trước đây cô ấy đã nhìn thấy quái vật ở phụ bản này?"

"Sao có thể chứ!" Giả Thanh ngơ ngác: "Không phải, cái bóng mắt xanh mà Hứa Kim nhìn thấy khi còn nhỏ là chuyện gì?"

Tống Ngưỡng rơi vào trầm tư.

Vương Dược Nhiễm mở to mắt, rõ ràng đã nghe về chuyện này.

Cô ấy nói bằng giọng khàn khàn: "Cô ấy cũng nhắc chuyện này với tôi! Hứa Kim nói rằng khi còn nhỏ có lẽ mình đã nhìn thấy ma. Vào kỳ nghỉ hè năm lớp ba, có một hôm cô ấy tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy một bóng người mắt xanh đứng trước giường của mình!”

"Tôi còn hỏi cô ấy thứ đó trông như thế nào, cô ấy nói là một bóng đen lờ mờ, chỉ nhìn thấy đôi mắt xanh lá của đối phương nhưng có thể xác định hình dạng của nó là một bóng người!"

“Đêm hôm đó có sấm sét, cô ấy bị tiếng sấm đánh thức nhưng bà ngoại đang ngủ bên cạnh không hề nhúc nhích. Cô ấy sợ tới mức không dám phát ra tiếng động, thậm chí nín thở. Cô ấy ở dưới, lay lay bà ngoại nhưng bà ngoại cô ấy vẫn không tỉnh lại!”

Nghe đến đây, mọi người đều nổi da gà.

Giả Thanh tròn xoe mắt: "Đây là thật hay giả vậy? Chẳng lẽ khi còn nhỏ cô ấy thực sự gặp quỷ hả?"

Vương Dược Nhiễm vừa khóc vừa nói: "Cô ấy không có lý do gì để lừa tôi!"

"Rồi sau đó thì sao, cái bóng đó biến mất như thế nào?" Lưu Ý vội vàng hỏi.

Vương Dược Nhiễm: "Lúc đó cô ấy còn nhỏ, không thấy bà ngoại có phản ứng thì không dám cử động nữa, nằm đó giả chết, suýt chút nữa bệnh tim đã phát tác. Sau đó cô ấy ngủ thϊếp đi, sáng hôm sau thức dậy thì cái bóng đã không còn."

Bệnh tim phát tác?

Nghe được câu này, mọi người đều ngẩm hiểu ra điều gì đó.

Liệu đây có phải nguyên nhân dẫn đến cái chết đột ngột của Hứa Kim không?

"Cô ấy đã kể chuyện này với gia đình. Cha mẹ và ông bà đều nghĩ cô ấy nằm mơ. Nhưng khi lớn lên, cô ấy đã tìm hiểu trên mạng và phát hiện nhiều người cũng từng nhìn thấy "người mắt xanh" hay "người mắt xanh lá" khi còn nhỏ. Chúng tôi đều nghĩ rằng Hứa Kim có khả năng tâm linh, cô ấy thật sự đã gặp quỷ!”

Nói đến đây, dường như Vương Dược Nhiễm nhớ ra chuyện gì đó, lau nước mắt, vội vàng nói: "Đúng rồi, cái ga trải giường màu be và con gấu bông! Hứa Kim nói với tôi rằng vào đêm gặp quỷ đó, cô ấy ngủ trên chiếc ga trải giường màu be ở nhà bà ngoại, trên giường có con gấu bông cô ấy yêu thích nhất lúc nhỏ. Tuy nhiên vì trải nghiệm kinh hoàng đêm đó nên cô ấy cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy tấm ga trải giường và con gấu bông. Sau đó gia đình cô ấy đã cất đi nhưng không vứt bỏ."

“Vài năm sau, khi dọn nhà, họ lôi tấm ga trải giường và con gấu bông đó ra. Bố mẹ cô ấy còn cười nhạo cô ấy nhát gan!"

Nếu vậy, họ gần như có thể chắc chắn rằng cái chết của Hứa Kim đêm qua có liên quan đến trải nghiệm thơ ấu của cô ấy.

"Nhưng làm sao quái vật trong phó bản lại là bóng ma ở đời thực...?" Giả Thanh vẫn cảm thấy câu trả lời như đang trước mắt nhưng lại không nắm được. Gương mặt đầy vẻ ngơ ngác và bối rối.

Tống Ngưỡng chậm rãi nói: “Việc Hứa Kim trải qua thời tiểu học là mơ hay quỷ thật, điều này không thể xác định được.”

Hạ Cảnh bình tĩnh đáp: “Điều có thể xác định là Hứa Kim nhớ lại chuyện này sau khi nghe về hành động nửa đêm thức dậy nhìn chằm chằm bạn cùng phòng của Hoàng Mặc - Lúc đó cô ấy rất sợ hãi.”

Hạ Cảnh nhìn sang Kim Nam.

Theo ánh mắt của cậu, mọi người cũng nhìn về phía Kim Nam, đồng thời khuôn mặt Kim Nam trở nên kì quái.

Một đoạn ký ức loé lên trong đầu mọi người.

Những thông tin họ nhận được trong lớp học hôm qua, những gì Kim Nam nói trong bữa trưa, tiếng loa phát thanh của trường học…

Cuối cùng câu trả lời cũng hiện ra trong đầu mọi người, sắc mặt họ đều thay đổi.