Chương 3: Phòng An Toàn

Tất cả những điều này thật sự quá kỳ quái.

Bọn họ chỉ là nhân lúc ngày nghỉ đi dạo phố, gặp phải tai nạn xe cộ, không ngờ lại mơ mơ màng màng tiến vào nơi được gọi là “Trò chơi phó bản” này, bị một đám quái vật bao vây.

Chẳng lẽ đây là thí nghiệm nhân loại nào đó mà con người không biết à?

Hay là không gian do người ngoài hành tinh tạo ra?

Bọn họ hoàn toàn không hiểu gì cả, cũng chẳng muốn “nghỉ ngơi”, bọn họ chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi này!

Chàng trai này là người duy nhất cho đến nay mà bọn họ gặp được có vẻ ngoài vô hại, lại bằng lòng giao tiếp với bọn họ...

Giọng Trương Tuyết run rẩy: “Xin các người... Nếu cậu là nhân viên ở đây, cầu xin cậu hãy nói với ông chủ của cậu thả chúng tôi đi, chắc chắn chúng tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần thả chúng tôi đi là được...”

Hạ Cảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông giống như một công tử yếu đuối nho nhã.

Bị Lý Kiến Cường thô bạo túm cổ áo lắc lư nhưng trên mặt cậu lại không hề có chút gợn sóng nào.

Cậu giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Lý Kiến Cường.

Năm ngón tay thon dài đẹp đẽ kia trông thật mong manh và yếu ớt, căn bản Lý Kiến Cường chẳng thèm để ý.

Nhưng ngay sau đó, anh ta đã kêu lên đau đớn, vội vàng rụt tay lại, che chở cổ tay mình, lùi lại hai bước, tim đập thình thịch, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Sức lực của chàng trai này quá lớn, vừa rồi trong giây lát anh ta còn tưởng rằng cổ tay của mình đã sắp bị bẻ gãy!

Hạ Cảnh đứng vững người, vẻ mặt không thay đổi sửa sang lại cổ áo, không hề tức giận vì hành động này của Lý Kiến Cường, đương nhiên cũng không hề sợ hãi, thậm chí cũng không hề thiếu kiên nhẫn.

Cậu chỉ nhấc mí mắt lên, cười như không cười đáp: “Ông chủ? Nơi này không tồn tại thứ đó.”

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết sững sờ.

Trương Tuyết vội vàng nói: “Nhưng... nhưng Phòng An Toàn này của cậu...”

Hạ Cảnh chậm rãi nói: “Từ lúc tôi tỉnh lại, tôi đã ở đây, Phòng An Toàn cũng ở chỗ này.”

Phần lớn thời gian Hạ Cảnh đều rất dễ tính, không dễ dàng tức giận.

Cậu gần như ôn hòa, nói: “Cho nên rất xin lỗi, câu hỏi của các người cũng chính là câu hỏi của tôi. Tôi không thể giải đáp bất cứ điều gì cho các người.”

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết còn muốn hỏi gì đó, Hạ Cảnh đã tiếp tục nói.

Cậu nhẹ nhàng nhắc: “Đúng rồi, mong hai vị ghi nhớ quy tắc của Phòng An Toàn.”

Cậu chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường phía sau.

“Thứ nhất, xin hai vị tự chú ý thời gian. Nếu không muốn gia hạn, xin hãy nhớ kỹ, cố gắng đừng đợi đến lúc kết thúc 24 tiếng, bởi vì khi đó Phòng An Toàn sẽ cưỡng chế đuổi các người ra ngoài, có lẽ sẽ phải đối mặt với rất nhiều tình huống bất ngờ.”

“Nếu muốn rời khỏi Phòng An Toàn trước thời hạn, có thể đến gần cửa, Phòng An Toàn sẽ tự đưa các người trở về phó bản mà các người đang ở, các người có thể quan sát tình huống bên ngoài, tự mình quyết định thời điểm rời đi.”

“Thứ hai, siêu thị mini trong Phòng An Toàn có cung cấp một số đạo cụ, nếu có nhu cầu thì có thể tự mình mua, vật trao đổi vẫn là khối thân thể quái vật như cũ.”

“Thứ ba” Hạ Cảnh mỉm cười nói: “Trong Phòng An Toàn, cấm sử dụng bạo lực và làm ô uế, bởi vì tôi không thích.”

Lý Kiến Cường và Trương Tuyết ngẩn người.

Hạ Cảnh đã đi vòng ra khỏi quầy lễ tân, xắn tay áo lên, thái độ tự nhiên hỏi: “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không? Trong vòng 24 tiếng, mỗi người có thể được hưởng ba bữa ăn. Phòng của hai vị là căn phòng đầu tiên, đi thẳng về phía trước rẽ trái, trực tiếp mở cửa vào là được, nếu không muốn dùng bữa thì cũng có thể về phòng nghỉ ngơi.”

Lý Kiến Cường há miệng nhưng bị thái độ của Hạ Cảnh khiến anh ta không biết nên tiếp tục hỏi như thế nào.

Cuối cùng, anh ta u ám nói: “Tao không có khẩu vị.”

Trương Tuyết im lặng một lát, giống như thỏa hiệp, uể oải nói: “... Tôi, tôi muốn ăn một bát mì, mì gì cũng được.”

Hạ Cảnh nhìn cô ta một cái, mỉm cười đáp: “Được, xin chờ một lát.”

……

Khi Hạ Cảnh biến mất ở lối vào nhà bếp, Lý Kiến Cường chế nhạo: “Em còn tâm trạng ăn uống nữa à?”

Trương Tuyết suy sụp ngồi phịch xuống ghế sofa, rầu rĩ nói: “... Ai biết được đây có phải là bữa ăn cuối cùng hay không.”

Sắc mặt Lý Kiến Cường thay đổi, mắng: “Đừng có nói mấy lời xúi quẩy đó!”

Anh ta cảnh giác quan sát xung quanh Phòng An Toàn một vòng.

Phòng An Toàn này ước chừng khoảng hơn hai trăm mét vuông.

Nơi cửa ra vào này là phòng khách nhỏ, bên trái lối đi phía trước là nhà bếp, hình như bên phải là cái siêu thị mini, đi thẳng về phía trước là bốn căn phòng.

Toàn bộ Phòng An Toàn sạch sẽ, gọn gàng, hoa cỏ được đặt bên cửa sổ, hai con cá vàng trong bể cá nhỏ và chú chó Golden đang ngồi trong góc thỉnh thoảng lại vẫy đuôi nhìn bọn họ một cách vô tội... tất cả đều tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Là hơi thở cuộc sống khiến người ta cảm thấy an toàn.

Lý Kiến Cường lại quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không biết bên ngoài cửa sổ là phó bản nào.

Một đám người chơi nhìn thấy Phòng An Toàn, trong đó có mấy người rõ ràng là oldbie, biết đến sự tồn tại của “Phòng An Toàn”, vì vậy hưng phấn dẫn đầu lao tới.

Nhưng ngay sau đó, mặt đất dưới chân bọn họ xuất hiện vết nứt, bên trong khe nứt đáng sợ đó, rõ ràng là một hàng răng dày đặc.

Không ngờ đó lại là cái miệng của một con quái vật...

Tất cả người chơi đều rơi vào cái miệng nứt toác trên mặt đất kia, phong cảnh bên ngoài cửa sổ lại thay đổi, còn Lý Kiến Cường đã toát mồ hôi lạnh.

Sự ấm áp trong Phòng An Toàn và địa ngục trần gian bên ngoài tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, vô cùng mỉa mai.

Lý Kiến Cường vừa nghĩ đến việc 24 tiếng sau phải quay lại cái phó bản đó, anh ta lập tức không thể ngồi yên được nữa.

Anh ta đi đến siêu thị mini kia xem thử.

Trong siêu thị mini có một hàng kệ trưng bày, rực rỡ muôn màu.

Trên kệ treo lủng lẳng, bày la liệt đủ loại bộ phận quái vật và đạo cụ với hình thù kỳ dị.

Có răng, có lưỡi hái, có nhãn cầu, thậm chí còn có trái tim quái vật đẫm máu...

Lý Kiến Cường nhịn xuống cảm giác khó chịu, tiến lại gần nhìn kỹ, bên dưới mỗi đạo cụ đều treo một tấm bảng giá nhỏ, ghi rõ cần bao nhiêu khối thân thể quái vật có mật độ năng lượng bao nhiêu mới có thể đổi được.

Ánh mắt anh ta thay đổi thất thường, thử đưa tay ra trực tiếp lấy đạo cụ trên giá nhưng lại không thể nào lấy xuống được.

Không có vật trao đổi, đạo cụ giống như bị keo 502 dán chặt trên kệ.

Tim Lý Kiến Cường đập nhanh, anh ta định dùng bạo lực cướp đoạt nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Quay người lại, anh ta nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Hạ Cảnh lướt qua bên ngoài siêu thị mini.

Lý Kiến Cường nuốt nước miếng, siết chặt nắm đấm, nghiến răng, bước ra khỏi siêu thị mini.