Chương 17: Chuyện nhà Đào Ẩn

Biết chị gái bận một ngày, nên hôm nay Măng theo cha lên núi, vị trí suối nước không quá xa đi nửa canh giờ là tới.

Hiện tại toàn bộ người dân làng Thu Thủy đều lên đây lấy nước về dùng, nước trong suối có thể chu cấp cho cả làng hơn ba trăm hộ trong một khoảng thời gian nữa. Nhưng nếu trời vẫn không mưa khả năng cao nước suối cũng sẽ cạn.

Hai cha con Măng tính giặt đồ trên suối nhưng khi nhìn thấy nhóm dân làng đang lấy nước, cả hai chỉ đành gánh nước về nhà rồi giặt đồ.

Lúc đi xuống núi hai cha con đυ.ng mặt bác cả.

Nhìn thấy Đào Ẩn, Đào An chột dạ. Chuyện phân gia vốn dĩ phải chờ Đào Ẩn lên núi về rồi bàn, nhưng mẹ của bọn họ lại nhân lúc Đào Ẩn đi mà phân gia, còn không chia cho hắn mẫu đất nào, kể cả vùng đất cạn vốn không thể trồng lúa nước cũng chẳng cho.

“Anh cả lên núi lấy nước à?” Đào Ẩn không vì chuyện phân gia mà bỏ đi phép tắc, thấy anh trai mình vẫn ôn hòa chào hỏi.

Đào An gật đầu, cười cười đáp: “Em út cũng lên núi à.”

“Vâng.”

Măng lên tiếng: “Cháu chào bác.”

“Ừ chào cháu.” Dứt câu Đào An vội nói thêm. “Thôi anh đi trước.”

Đào Ẩn gọi lại: “Anh.”

Đào An dừng lại, ấp úng: “Còn chuyện gì nữa sao?”

“Mẹ đã nói từ nay em không cần phải gửi tiền cấp dưỡng cho cha mẹ, nên chuyện cha mẹ đành phiền anh.”

Đào An xấu hổ cúi gằm mặt: “Anh biết rồi, em và hai đứa nhỏ cố gắng sống tốt, nếu cần gì có thể đến tìm anh, anh nhất định sẽ giúp.”

“Vâng cảm ơn anh cả.”

Nhìn theo bóng lưng bác cả rời đi, Măng nói: “Con thích bác ông, không thích bác bà, bác bà quá hung.”

Đào Ẩn không bình phẩm theo lời con trai, chỉ nhắc: “Chúng ta đi thôi.”

Đào An là một người anh tốt, đáng tiếc lấy phải một người vợ vừa tham lam lại chua ngoa, quản hắn đến ngoan, nên thành ra Đào An chẳng giúp gì được cho anh em trong nhà.

Những người sinh ra vùng nông thôn như Đào Ẩn, nếu không được phân ruộng làm nông chỉ có thể đi làm mướn cho người khác, cho nên theo luật của Nam Bảo Quốc, cha mẹ một khi phân gia phải phân ruộng cho con cái, mặc kệ đó là ruộng nước hay ruộng cạn, nếu không phân gia phải cấp tiền cho con cái, ngược lại con cái dù có phân gia cũng phải gửi tiền hoặc vật chất để cấp dưỡng cho cha mẹ tới khi họ qua đời.

Trường hợp của Đào Ẩn, là do phía cha mẹ quyết định, không phân ruộng cho hắn, thì phía hắn cũng không cần đưa phí cấp dưỡng.

Mọi người trong thôn đều biết chuyện này, đến cả quan huyện cũng thông qua, nên giờ đây Đào Ẩn không có quyền đòi hỏi gì ở cha mẹ, ngược lại cha mẹ hay anh em cũng không được đòi hỏi gì ở Đào Ẩn.

Cảm giác không có gì vướng bận cũng không có đất trong tay khiến Đào Ẩn hơi lo, nhưng từ khi có sự giúp đỡ của cô gái kia cuộc sống này ấy vậy mà lại trở nên thoải mái.

Sau khi giặt quần áo bằng xà bông và dùng nước xả vải như Măng hướng dẫn, toàn bộ sân nhà Đào Ẩn đều ngập tràn trong mùi hương thơm ngát.

“Cha ơi thơm quá!” Mưa cực thích mùi hương này, cứ chạy quanh mắc phơi đồ mặc kệ trời nắng.

Ngồi bên thềm đóng lại chân ghế Đào Ẩn cũng cảm thấy thích, mùi thơm này không quá nồng, thanh mát đem đến cho người ngửi cảm giác thoải mái, còn thơm hơn túi hương người giàu hay mang bên người.

Măng chống cằm nhìn Mưa đang chạy trên sân nói: “Con nhớ chị ấy quá.”

“Con biết tên chị ấy không?”

Măng hoảng hốt: “Con quên hỏi tên chị ấy rồi!”

Đào Ẩn không vui nhưng cũng không trách con trai, dặn dò: “Ngày mai gặp nhớ hỏi tên chị ấy cho đàng hoàng biết chưa?”

“Vâng, con nhớ rồi.”