Chương 23: Kinh doanh

Bên này Vũ Uyển vì tiền mà muốn xỉu bên kia Đào Ẩn nhìn con trai kéo về một chiếc giường gỗ cũng hoảng hốt.

“Cái gì thế này?” Nhìn qua hắn cũng đoán được đây là giường ngủ, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy chiếc giường nào tinh xảo như vậy, tuy không khắc hoa văn nhưng nước sơn trên bề mặt rất tốt, chỉ là chất liệu gỗ không giống với các loại gỗ thời nay.

Chất liệu gỗ không tốt, nhưng rơi vào một gia đình nghèo khó như nhà hắn, đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đúng lúc bổ sung đồ nội thất cần thiết.

Măng vuốt mồ hôi trên trán cười nói: “Chị Uyển mua rất nhiều, vì sợ giường nặng con không mang được nên để con thử đẩy giường đi trước, không ngờ nó nhẹ hơn con tưởng, cha sắp xếp đi nhé, con qua kia lấy thêm đồ về, có rất nhiều thứ hay ho đảm bảo cha sẽ thích.”

Không chỉ cha thích mà chắc chắn em gái hắn cũng sẽ thích.

Vũ Uyển chưa tiêu hóa xong số tiền khổng lồ mình vừa nhận được, Măng lại tới, hớn hở kể chuyện chiếc giường được mang về nhà dễ dàng như thế nào.

Nhìn cậu bé liến thoắng trước mặt, Vũ Uyển có cảm giác mình đang chiếm lợi của ba cha con nhà này.

Cô vội vàng sắp xếp một đống đồ đạc đã mua lên chiếc giường còn lại để Măng mang về, còn không quên dặn dò thằng bé: “Nhắc cha em không cần phải lo bên chị hết tiền, cần bất kỳ thứ gì cứ việc nói với chị, chị sẽ giúp.”

“Vâng em nhớ rồi.” Măng chỉ vào đống khoai lang và khoai tây mà cô mua. “Chị ơi những thứ này là gì, có ăn được không?”

“Chỗ em không có khoai lang và khoai tây à?”

Măng lắc đầu.

Vũ Uyển chỉ cậu bé cách ăn khoai lang và khoai tây, còn không quê dặn dò: “Khoai tây một khi mọc lên mống xanh em không được ăn nữa, có thể đem ra đất trồng xuống sẽ cho củ mới.”

Măng gật đầu, hào hứng đẩy đồ về nhà.

Vũ Uyển giao đồ xong cho Măng vì hưng phấn quá mà không biết đói bụng là gì, lấy sổ nhỏ ra ghi những việc cần làm.

Điều đầu tiên chính là bảo vệ căn nhà này, tuyệt đối không được để người ngoài phát hiện ra sự đặc biệt bên trong, khi ấy cô sẽ không gặp được Măng , khéo khi còn gây ra nguy hiểm cho gia đình của Măng.

Tiếp đến là biến số tiền nhận được từ việc buôn bán đồ cổ trở thành đồng tiền của loại công việc bình thường.

Việc hiện giờ cô có thể làm chính là mở cửa hàng, tốt nhất là tiệm tạp hóa bán đủ loại đồ dùng, như thế khi nhập hàng để đưa cho gia đình nhà Măng sẽ không bị nghi ngờ còn tránh được sự nhòm ngó của người xung quanh.

Sau khi xác định xong kế hoạch của mình, Vũ Uyển ra ngoài thăm thú xem có cửa hàng nào thích hợp để thuê hay không, chuyện này cô cần làm nhanh.

Hiện tại phong trào buôn bán trong xã cô rất mạnh, các ngôi nhà bên đường lớn đặc biệt là gần trường học và các trung tâm hành chính của xã đều xây theo kiểu nhà ống nhằm cho thuê mặt tiền làm cửa hàng.

Việc tìm cửa hàng không quá khó, chỉ cần chấp nhận giá cao hơn người khác một chút, ký hợp đồng lâu hơn, liền có thể thuê được vị trí khá tốt.

Vũ Uyển nhanh chóng thuê được một căn nhà nhỏ gần trường cấp một, cô ký hợp đồng hai năm, giao tiền thuê một năm.

Khi cô đưa tiền chủ nhà hơi sốc, hỏi dò: “Cháu làm gì mà có nhiều tiền vậy? Còn định mở tạp hóa, vốn của loại cửa hàng đó không rẻ đâu.”

Vũ Uyển cười đáp: “Tiền cháu góp được trong mấy năm đi làm công nhân ở thành phố.”

Người chủ có vẻ hiểu nói: “Chắc là tiền bảo hiểm xã hội.”

Vũ Uyển gật đầu, số tiền đó cô vẫn chưa đủ điều kiện rút, hiện giờ có tiền Vũ Uyển càng không muốn rút, nếu kiên trì đóng sau này sẽ có lương hưu, điều đó còn tốt hơn là rút một lần ra rồi tiêu chẳng đâu vào đâu.