Chương 91

Tuy rằng Lăng Trí và Thịnh Hạ thoạt nhìn rất xứng đôi nhưng thời gian 4 năm đại học đối với đôi tình nhân cấp 3 chính là cổng địa ngục, do đó tuy mọi người kinh ngạc nhưng cũng không quá để ý.

Đừng nói Lăng Trí vừa nhìn liền biết không phải sinh viên mới của trường bọn họ, cho dù phải thì tình huống ở mọi nơi cùng nhau nhưng vẫn chia rẽ cũng không hiếm thấy. Dù sao cuộc sống đại học vào cuộc sống cấp 3 hoàn toàn không giống nhau, trạng thái tâm lí, trình độ thẩm mĩ, kể cả tư tưởng nhận thức cũng sẽ xảy ra thay đổi lớn dưới những ảnh hưởng từ hoàn cảnh khác nhau.

Cho nên hắn ta vẫn còn cơ hội.

Dù sao cũng gần quan được ban lộc!

Chẳng may ngày nào đó tiểu khả ái và bạn trai không thể ở chung một chỗ nữa thì không phải hắn ta sẽ có cơ hội chen sau lưng… không, là trước mặt sao!

Hùng Hạ yên lặng an ủi mình còn chưa kịp ra tay đã thất tình trong lòng.

Còn những nam sinh, nữ sinh có hứng thú với Thịnh Hạ và Lăng Trí cũng có suy nghĩ không khác thế này lắm. Chuyện này không thể nói bọn họ có ý định nguyền rủa Thịnh Hạ cùng Lăng Trí, mà là ví dụ tàn khốc trong cuộc sống quá nhiều, mọi người đều không tin thứ gọi là kì tích mà thôi.

Lăng Trí liếc mắt một cái liền nhìn ra bọn họ đang suy nghĩ gì: “…”

Anh nheo nheo mắt, đưa tài liệu trong tay giao cho học trưởng tóc đuôi ngựa, quay đầu cười ôn nhu với Thịnh Hạ: “Nơi này giao cho anh, em đến đứng ở chỗ ba em đi, bên kia khá mát mẻ.”

Ba em?

Lúc này mọi người mới nhận ra, chú già đẹp trai ở dưới bóng cây không xa là ba của tiểu khả ái.

Cho nên anh trai nhỏ này cùng với ba vợ tương lai đưa bạn gái đi học?

Mẹ nó!

Bây giờ người trẻ tuổi đều bạo như vậy sao?!

Không đúng, phải nói bây giờ người lớn đã thông suốt như vậy rồi sao?! Chẳng những không phản đối con gái yêu sớm mà còn có thể chấp nhận đưa con gái đi học với thằng nhóc thối bắt cóc con gái mình!

Người ba thần tiên này ở đâu ra vậy!

Thịnh Hạ không biết mọi người đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết vì sao nam thần lại đột nhiên thay đổi chủ ý, không cho mình tự xử lí thủ tục nhập học thuận tiện rèn luyện năng lực giao tiếp với người lạ. Đầu tiên cô cũng sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt hơi lấp lánh mà gật đầu, rồi vội làm theo.

Thấy nhiều người lạ nhìn chằm chằm mình như thì cố thật sự rất áp lực, cho nên việc chủ động kết bạn mới gì đó thì… thì vẫn nên chờ nam thần và ba ba đi rồi nói sau.

Lăng Trí như có như không mà đảo qua những khuôn mặt hoặc kinh ngạc hoặc ngây ngốc ra của mọi người chung quanh, khóe miệng dưới lớp khẩu trang cong lên.

“Không phải chứ, đó thật sự là ba ba của đàn em à?” Đàn anh tóc đuôi ngựa phản ứng lại thì vừa xử lí thủ cho cho anh vừa không kiềm được mà nhiều chuyện.

Tuy rằng tính cách vừa kiêu ngạo vừa cao thượng nhưng chỉ cần anh muốn thì anh còn có thể ấm áp hơn bất cứ ai khác. Con ngươi của Lăng Trí hơi lóe mà cười một cái, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Thế là được người lớn đồng ý rồi à, các em chắc đã quen biết rất nhiều năm đúng chứ?” Đàn chị lạnh lùng bên cạnh đàn anh tóc đuôi ngựa cũng tò mò hỏi.

“Cũng không phải, có điều cha mẹ hai nhà chúng tôi đúng là đã gặp mặt, quan hệ cũng rất tốt.” Lăng Trí ấm áp trả lời.

“Đây chỉ kém lãnh chứng kết hôn thôi đấy… Từ từ, sao chị lại thấy vẻ ngoài của em có chút giống minh tinh vậy?” Đàn chị càng nhìn nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Lăng Trí càng cảm thấy quen mắt: “Như người mẫu gần đây rất hot, gọi là gì mà…”

Bên cạnh có nữ sinh không chịu được mà tiếp lời: “Lăng Trí, tôi cũng cảm thấy cậu ấy giống Lăng Trí!”

“Đúng đúng đúng, nhất là bóng dáng, quá giống! Có điều chắc cũng trùng hợp nhỉ? Bây giờ nam thần của tôi hot như vậy, nếu ra ngoài thì chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều bảo tiêu và trợ lý…”

“Nói như vậy cũng có lí…”

Lăng Trí làm lơ đánh giá và nghị luận của họ, hờ hững mà lắc đầu phủ nhận: “Đàn chị nhận lầm người rồi, tôi mang khẩu trang chỉ đơn giản vì bị cảm.”

Đàn anh tóc đuôi ngựa cũng không còn lời gì để nói mà nhìn đàn chị đẹp trai một cái: “Cẩu truy tinh, nhìn ai cũng giống minh tinh, em không cần để ý cô ấy.”

Đang muốn nói gì nữa thì lại có mấy sinh viên mới tới báo danh. Đàn anh tóc đuôi ngựa đành phải ép xúc động muốn nhiều chuyện lại, đưa tài liệu trong tay cho Lăng Trí: “Xong rồi, tờ giấy trên cùng viết phòng ngủ của đàn em, anh tìm người dẫn bọn em đi!”

“Cảm ơn, nếu có thể thì sau này trong trường học, xin đàn anh đàn chị chăm sóc Hạ Hạ nhà em, cô ấy nhát gan, tính cách cũng khá hướng nội nên em có chút không yên tâm cô ấy.” Lăng Trí không gọi của Thịnh Hạ, nho nhã lễ độ mà cười một cái với đàn anh tóc đuôi ngựa và đàn chị đẹp trai, nói: “Đến lúc nào có cơ hội thì em mời hai người ăn cơm.”

Đau xót, đau xót các cô thật là đau xót, nhìn xem bạn trai nhà người ta kìa, năng lực chăm sóc của bạn trai này là cấp độ cỡ nào thế!

Những cô gái ở đây đều thầm rơi nước mắt hâm mộ và ghen tị.

Ngay cả đàn anh tóc đuôi ngựa cũng không nhịn nổi mà tấm tắc hai tiếng: “Được, chuẩn bị túi tiền của em cho tốt đi, bọn anh chắc chắn sẽ cho em cơ hội làm đấy!”

Ánh mắt như lơ đãng mà đảo qua chàng trai Hùng Hạ bên cạnh đã sớm bị đả kích đến tan nát cõi lòng, không dám ngo ngoe rục rịch, Lăng Trí vừa lòng mà rũ mắt. Lúc đó đàn anh tóc đuôi ngựa gọi một đàn anh có biệt hiệu là Đại Tráng dẫn đường, cùng ba Thịnh đến kí túc xá nữ lấy đồ sinh hoạt với Thịnh Hạ.

***

“327, chính là chỗ này.”

Đàn anh Đại Tráng là người có tính cách thẹn thùng, không nhiệt tình như đàn anh tóc đuôi ngựa, giải thích một chút những việc cần chú ý với Thịnh Hạ rồi buông chăn đềm cầm hộ trong tay liền rời đi.

Thịnh Hạ trước nay chưa ở trong trường học nên lúc này cảm thấy rất mới lạ, ngẩng đầu đánh giá khắp nơi.

Chỗ bốn người ngủ có bố cục khá giống nhau, vị trí ngủ của mỗi người đều ở trên giường, ở dưới là bàn và ngăn tủ. Trong phòng ngủ có điều hòa có ban công nhưng lại không có nhà vệ sinh riêng, chỉ có một nhà vệ sinh công cộng của tầng. Có điều phòng 327 cũng không cách nhà vệ sinh xa lắm, cho nên tuy Thịnh Hạ có chút kinh ngạc nhưng cũng không cảm thấy không thể chấp nhận được.

Điều duy nhất khiến cố hốt hoảng chính là… nhà vệ sinh này vậy mà lại không thể tắm rửa, nếu các cô muốn tắm rửa thì phải đến nhà tắm công cộng!

“…”

Thân là một người từ nhỏ đến lớn chưa từng đến nhà tắm công cộng, Thịnh Hạ không ổn lắm, vô thức bắt lấy tay áo Lăng Trí rồi hoảng sợ mà lẩm bẩm: “Thế… thế chẳng phải sẽ bị người khác nhìn sạch sao…”

Biết chuyện nhà tắm công cộng khiến Lăng Trí đột nhiên không kịp phòng ngừa, lỗ tai cũng nóng lên một chút.

“Khụ, đừng sợ, có nhà tắm công cộng cách gian.”

Ba Thịnh cũng tranh thủ thời gian an ủi: “Đúng vậy, nếu không quen thì con đến khách sạn gần trường thuê một phòng, tắm rửa gội đầu ở đó. Chị Uyển Như nhà ông ba của con cũng học đại học ở miền Bắc, nghe nói con bé đều làm như vậy.”

Lúc này Thịnh Hạ mới thở ra nhẹ nhàng.

Lúc này ngoài cửa phát ra tiếng bước chân, Thịnh Hạ ngẩng đầu theo phản xạ, liền thấy một cô gái tóc dài đến eo, dáng người cao gầy, vẻ ngoài bình thường nhưng khí chất lại rất đặc biệt đi đến.

Thấy 3 người trong phòng, cô ấy sửng sốt một chút, sau đó mới lễ phép mà cười một cái: “Xin chào mọi người, cháu* tên Trương Nhã Thiến.”

*vì bên Trung Quốc chỉ có 1 cái xưng cho ngôi thứ nhất số ít nên mình để thành xưng theo người lớn như ở Việt Nam chúng ta

Phía sau cô ấy còn có một người đàn ông trung niên đi theo, Thịnh Hạ vốn tưởng là ba cô ấy, ai ngờ người đàn ông trung niên lại gọi Trương Nhã Thiến là tiểu thư, thái độ cũng cực kì cung kính.

Thịnh Hạ có chút kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy hết can đảm đáp lại cô ấy một nụ cười mềm mại đang yêu: “Chào cậu, mình tên Thịnh Hạ.”

“Đây là ba của mình.” Cô chỉ ba Thịnh, do dự một chút rồi ngượng ngùng chỉ Lăng Trí: “Đây… đây là bạn trai mình.”

Trương Nhã Thiến vốn cho rằng Lăng Trí là anh trai cô nên hơi dĩ sửng sốt, có chút bất ngờ mà “A” một cái, đang muốn nói cái gì thì hai bạn cùng phòng khác cũng tới.

Chị gái nhỏ đến trước nhuộm tóc ngắn màu xanh xám, cách ăn mặc rất giống như trong 2D, có vẻ rất có cá tính. Cô ấy tên Chương Hân, là người ở thành phố T sát bên, tính cách hướng ngoại lại nhiệt tình, dáng vẻ lúc cười rộ lên vô cùng đẹp.

Chị gái nhỏ tiến vào sau ăn mặc tương đối mộc mạc, cột tóc đuôi ngựa mang mắt kính, nhìn có vẻ rất điềm đạm ngoan ngoãn. Cô ấy tên Vương Tiên Mai, giống với Thịnh Hạ đều là người miền Nam, tính cách cũng khá hướng nội giống Thịnh Hạ, có điều lễ phép nên có cũng vẫn có.

Phía sau hai cô ấy đều có người lớn đi theo, khác biệt chính là mẹ của Chương Hân có vẻ rất trí thức ưu nhã, chắc hẳn là xuất thân từ gia đình phú quý. Mà trên mặt ba của Vương Tiên Mai lại khá nhiều sương gió, lúc nói chuyện với mọi người thì thái độ cũng có chút câu nệ, có vẻ rất giản dị bình thường.

Xuất phát từ lễ phép, mọi người đều giới thiệu đơn giản với nhau, nhóm phụ huynh cũng nói vài câu “Về sau phải ở chung cho tốt.” gì đó rồi từng người dọn dẹp đồ vật.

Thịnh Hạ rất không quen hoàn cảnh sống thế này nhưng ba ba và nam thần vẫn luôn ở bên cô, ba người bạn cùng phòng có vẻ cũng không phải người khó ở chung nên cô cũng dần dần thả lỏng một ít.

Sau khi dọn đồ đạc, sửa sang lại giường nệm xong thì ba người liền ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong thì ba Thịnh cùng Lăng Trí đi dạo một vòng trong trường cùng Thịnh Hạ để làm quen môi trường sống trước. Sau đó mua thêm những gì cần mua mới dẫn cô ra khỏi trường, bắt đầu đi chơi 2 ngày, trường của cô 2 ngày sau mới chính thức khai giảng.

***

Có nam thần và ba ở bên nên thời gian 2 ngày cũng nháy mắt trôi qua, cuộc sống một mình cuối cùng cũng đến trong sự bất an của Thịnh Hạ.

Tối hôm nay, Lăng Trí kéo tay Thịnh Hạ, đưa cô đến dưới kí túc xá. Không biết Lăng Trí dùng cách gì để thuyết phục ba Thịnh, dù sao ông ấy đã ở lại khách sạn bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày qua chứ không đến đây cùng.

Cuối cùng cả hai mới có thời gian riêng.

“Được rồi, vào đi thôi, sắp tắt đèn.” Đi vài vòng dưới kí túc xá, Lăng Trí mới mở miệng nói với Thịnh Hạ: “Còn nữa, 7 giờ sáng mai bọn anh phải đi rồi, em đừng để ý chuyện này, chỉ cần ngủ nhiều một lát, chờ về đến nhà thì anh gọi điện thoại cho em.”

Thịnh Hạ vốn không muốn khóc nhưng vừa nghe lời này thì không nén được hoảng sợ trong lòng, không chút triển vọng mà đỏ mắt.

“Vâng… vâng.”

Cô rầu rĩ đáp lời, đầu rũ rất thấp, không muốn cho làm nam thần thấy dáng vẻ vô dụng của mình.

Lúc này Lăng Trí cũng không thể cười được, chỉ xoa xoa đầu cô, đưa hai túi đồ ăn vặt lớn trong tay mình cho cô rồi nói: “Vốn dĩ muốn trước khi đi mời bạn cùng phòng em ăn một bữa cơm, nhưng lần này quá gấp nên không dành thời gian được, em đem số đồ ăn vặt này về cho các cô ấy đi, cứ nói là anh mời.”

Biết anh sợ cô bị bắt nạt trong phòng ngủ mới làm như vậy, Thịnh Hạ gật đầu nhận lấy, mũi càng thấy chua xót.

Cô thật muốn biến thành đồ trang trí trên chân để nam thần mang cô về nhà hu hu.

Lăng Trí thấy cô buồn đến đáng sợ, hôn trán cô một cái an ủi rồi nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, nếu nhớ anh thì cứ sờ nó.”

Thịnh Hạ cúi đầu nhìn nhẫn trên tay mình, đỏ mặt không đúng lúc.

Sờ à, khụ.

“Còn có gì muốn nói với anh hay không? Không có thì anh đi đây.”

Thịnh Hạ cảm thấy mình còn có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng mở miệng lấy hơi lại không biết nên nói cái gì. Cuối cùng, cô chỉ có thể miễn cưỡng lấy tinh thần, nói: “Không còn nữa, anh… anh mau về khách sạn đi, trễ quá không còn xe đâu.”

Sợ mình sẽ khóc ra nên cô không dám nhìn Lăng Trí nữa, nói xong lời này liền lấy hết can đảm mà quay đầu chạy vào cổng lớn kí túc xá.

“Nhiệt Nhiệt!”

Nam thần ở sau đột nhiên kêu cô một tiếng, Thịnh Hạ dừng bước chân, quay đầu lại theo phản xạ.

Thân ảnh chàng trai như gió, xông tới mà ôm chặt cô một chút, cuối cùng cúi đầu hôn môi cô rồi cười khẽ một tiếng, nói: “Nhớ phải nhớ anh đây, còn nữa, không được để ý tới những tên đàn ông khác.”

Nói xong anh liền cười một cái với dì quản lí kí túc, sau đó xoa xoa đầu cô rồi chạy đi.

Dì quản lí kí túc định nói: “Bắt đầu từ đêm nay nam sinh không đi lại kí túc xá nữ”: “…”

Sao có người vừa đẹp trai mà còn cười đẹp như vậy chứ… Thôi vậy, vừa rồi bà ngủ rồi, cái gì cũng không biết.

Lại thấy sửng sốt cả buổi rồi mới bụm khuôn mặt đo đỏ trốn lên lầu, trên khuôn mặt nghiêm túc của dì quản lí khó nén được ý cười.

Tuổi trẻ thật tốt mà.