Chương 93

Dein Vater: Giải thoát rồi [ảnh].

Nam thần gửi tới tấm ảnh chung của lớp huấn luyện quân sự chỗ anh, Thịnh Hạ mở lớn ảnh, liếc mắt một cái liền thấy nam thần tuy bị rám đen một chút trong đám người nhưng vẫn vừa cao vừa đẹp trai như cũ, có thể nói là hạc trong bầy gà.

Ánh mắt cô sáng lên, vui thích thưởng thức trong chốc lát, sau đó mới trả lời: Anh trai nhỏ hàng cuối cùng từ trái đếm qua là ai vậy, vẻ ngoài thật là đẹp!

Lăng Trí đang trên đường về phòng ngủ với bạn cùng phòng Lâm Bách Thanh, thấy vậy không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, nhanh chóng trả lời cô một dòng chữ: Cậu ta nói cậu ta là chồng em.

Vừa muốn nói với anh cái gì, kết quả vừa xoay đầu liền không cẩn thận liếc tới màn hình của anh, Lâm Bách Thanh lập tức bị cẩu lương tấn công mạnh: “……”

Lâm Bách Thanh rất buồn phiền, thấy ven đường có rất nhiều nữ sinh đều đỏ mặt mà chụp lén Lăng Trí, không chịu được liền thở dài một tiếng: “Đáng thương cho tâm hồn thiếu nữ rơi đầy đất mà.”

Lăng Trí cũng không thèm ngẩng đầu, lười biếng nói một câu: “Nếu cậu đau lòng thì cứ nhặt đi.”

“Vậy cũng phải có người chịu cho tôi nhặt, nhìn mấy cô gái này đi, hừ, còn nhóm mấy chú em nhỏ xen lẫn trong các cô ấy nữa, trong mắt người nào thèm nhìn đến trẫm, dính lên người của cậu hết được chưa?” Lâm Bách Thanh tấm tắc đánh giá anh: “Tôi phát hiện cậu chính là một tên đốt cháy tâm hồn thiếu nữ đấy.”

“Đốt cái rắm.” Đối với việc đi đâu cũng bị vây lấy này khiến Lăng Trí rất phiền. Nhưng lúc chọn lựa anh cũng đã biết hậu quả, cũng chuẩn bị tốt rồi. Cho nên dù phiền thì anh cũng không làm ra hành động chống cự gì, chỉ tăng nhanh dưới chân, nói: “Tôi đã là người có gia đình, nói chuyện chú ý một chút đi.”

Lâm Bách Thanh: “… Có gia đình thì ghê gớm lắm sao! Có tin tôi ra ngoài rêu rao hay không!”

“Làm đi.” Lăng Trí không chút để ý mà nâng mí mắt: “Cha cậu ước vậy đấy.”

Nếu không phải sợ những người thích làm chuyện tốt kia chạy tới quấy rầy Thịnh Hạ cùng người nhà cô thì anh đã sớm công khai ảnh của Thịnh Hạ, đỡ cho những người không tin anh nói “đã có bạn gái”, chưa từ bỏ ý định mà theo đuổi, lấy lòng hay tỏ tình.

Thịnh Hạ cũng không biết nam thần nhà mình suy nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ mà nhìn chằm chằm màn hình, sau đó cười ngây ngô một trận mới ngượng ngùng trả lời: Vậy… bây giờ anh đang làm gì vậy?

Dein Vater: Trên đường về phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa rồi ăn cơm. Em thì sao?

Nhiệt Nhiệt là ta: Em đang ăn cơm! Cơm nước xong sẽ đi tắm rửa!

Dein Vater: Ừ, ra ngoài chú ý an toàn.

Thịnh Hạ cắn khóe miệng, trong lòng ngọt ngào lại tràn ngập cảm giác không thể miêu tả được. Đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, nhịn không được mà làm nũng với anh: Anh đến hôn em một chút em mới đồng ý với anh.

Cảm nhận được nỗi nhớ nhung và không muốn rời xa của cô, trong lòng Lăng Trí khẽ động, hơi thở cũng càng mềm mại. Anh mở gói biểu cảm, gửi liên tiếp gói biểu cảm hôn hôn cho cô.

Bên trong có một GIF* đứa bé Thịnh Hạ đã từng gửi cho anh, Thịnh Hạ vừa thấy thì đôi mắt đột nhiên sáng lên, cô nhớ điện thoại cô có một ứng dụng có thể chụp ảnh thành GIF…

*ảnh động

Thịnh Hạ vội càng mở ra cửa hàng ứng dụng tìm ứng dụng đó, chụp hình rồi gửi sang nam thần, cô hắc cười trộm một tiếng rồi bổ sung ở trên: Bạn học Nhiệt Nhiệt nói cô ấy muốn hôn nam thần thật sự. Xem như phúc lợi, cô ấy sẽ trả lại nụ hôn thật sự, xin hỏi có đồng ý giao dịch này hay không?

Lúc đầu Lăng Trí không hiểu cô có ý gì, mãi đến khi thấy GIF của đứa trẻ kia…

Đây là muốn anh cầm điện thoại chụp một tấm chu mỏ như đứa nhóc này à???

Lăng Trí co quắp mí mắt, cười không nổi nữa, đầu ngón tay hơi cứng mà trả lời cô một câu:… Nam thần cảm thấy cậu ta không làm được.

Nhiệt Nhiệt là ta: [cắn góc chăn yên lặng rơi lệ.jpg]

Nhiệt Nhiệt là ta: [trốn ở góc tường trộm khóc thút thít.jpg]

Nhiệt Nhiệt là ta: [khóc xỉu ở WC.jpg]

Dein Vater:…

Dein Vater: Em thắng, tối nay anh tìm nơi trốn… để thử.

Thịnh Hạ không ngờ anh thật sự đồng ý, nhịn không được mà hoan hô một tiếng, dọa Vương Tiên Mai đang xem điện thoại sợ đến nhảy dựng.

“Hắc hắc, ngại quá, đột ngột kích động, không nhịn được.”

“Dáng vẻ ngọt ngày của hai cậu khiến tớ nhìn liền muốn yêu đương.” Vương Tiên Mai hoàn hồn mà trêu ghẹo.

Thịnh Hạ gãi cằm cười hi hi, thấy Vương Tiên Mai ăn được kha khá rồi thì vừa liên tiếp gửi biểu cảm như “anh tốt nhất cho nam thần, vừa hỏi cô ấy: “Cậu… cậu ăn xong chưa? Ăn xong chúng ta tắm rửa thôi, nhiều ngày không tắm đủ như vậy tớ cảm thấy cả người mình bốc mùi rồi.”

“Đi nhà tắm sao?” Vương Tiên Mai có chút chần chừ nhưng suy nghĩ một chút vẫn là gật đầu: “Được, dù sao cũng không thể lau mình bằng nước lạnh trong trường suốt 4 năm được, nhà tắm gì đó thì sớm muộn gì cũng phải làm quen.”

“Không phải đến nhà tắm, mình đã đặt một phòng ở khách sạn Vương Triêu gần trường, chúng ta đến đó tắm.” Lúc này tâm trạng của Thịnh Hạ rất tốt, đôi mắt cong cong nói: “Mình đã tra thử trên mạng rồi, thiết bị bên trong khá tốt, tớ đã thuê phòng ngắn hạn 3 tiếng, chúng ta có thể từ từ tắm, tắm cho thoải mái!”

Còn chưa nói hết thì Vương Tiên Mai đã thay đổi sắc mặt: “Cậu nói cái gì?! Cậu… cậu vì một lần tắm rửa mà đặc biệt đặt phòng khách sạn?!”

Giọng cô ấy có chút lớn, Thịnh Hạ bị dọa giật mình: “Á, đúng vậy… có vấn đề gì sao?”

“Cậu thật quá xa xỉ!” Vương Tiên Mai nhíu chặt mày: “Đi nhà tắm một lần có 5 đồng, hai người chúng ta cộng lại chỉ 10 đồng nhưng cậu lại thuê phòng theo tiếng, 3 giờ chắc cũng phải gần 30 40 đúng không?”

Thịnh Hạ không rõ vì sao cô ấy lại kích động, theo bản năng liền nói: “À, không phải 30 40 mà là 60…”

Vương Tiên Mai: “…!”

Cô ấy không dám tin tưởng mà đứng lên: “Vậy thật quá đắt! Cậu bỏ ra được sao?!”

Thịnh Hạ nhu ngơ nhìn Vương Tiên Mai: “Đúng vậy, 60 đồng mà thôi… Không nhiều lắm.”

“Vậy mà còn không nhiều lắm? Cậu qua bên kia tắm một lần cũng đủ tắm 10 lần ở nhà tắm!” Vương Tiên Mai càng nhíu chặt mày: “Hơn nữa một tháng cậu cũng không thể nào chỉ tắm một lần? Cũng phải đi vài lần, vậy phải đến vài trăm rồi!”

Đối với Vương Tiên Mai tiền sinh hoạt một tháng chỉ 1000 đồng mà nói thì đây quả thực là chuyện không thể tin được. Cô ấy càng nói càng nhăn chặt mày, thấy Thịnh Hạ vẫn ngơ ngác không phản ứng lại được thì không kìm được mà thở dài: “Như thế này, nếu mỗi tháng cậu đều tiểu mấy trăm đồng đi tắm thì cậu phải ăn cơm thế nào? Còn đồ dùng học tập linh tinh phải mua nữa, cậu…”

“À, những cái đó… mình có mà!” Thịnh Hạ không biết Vương Tiên Mai đang suy nghĩ cái gì, nghe vậy vội nói: “Mỗi tháng tiền sinh hoạt của mình đều có 5000 đồng, ba mẹ mình còn cho mình vài vạn dự phòng ở trong thẻ, cho nên cậu yên tâm, không có việc không đủ dùng đâu!”

“…”

Đầu óc của Vương Tiên Mai liền trống rỗng, cô ấy cho rằng mình đang nghe lầm, sau khi phản ứng liền giật mình bắt tay áo của Thịnh Hạ “Cậu nói cái gì? Tiền sinh hoạt một tháng của cậu là bao nhiêu?!”

Thịnh Hạ bị Vương Tiên Mai dọa sợ: “5… 5000, làm sao vậy?”

Vương Tiên Mai không nói chuyện, ánh mắt không ổn định mà nhìn cô, sau một lúc lâu mới buông cô ra mà đứng thẳng lên: “… Cho nên cậu cũng là người có tiền?”

Thịnh Hạ không rõ cô ấy bị gì, mờ mịt nói: “Xem như vậy, nhà của minh mở một cửa hàng, sau đó còn có thêm một công ti…”

Còn chưa nói xong, Vương Tiên Mai đã đập bàn đứng dậy, ánh mắt vừa khϊếp sợ vừa phẫn nộ nói: “Vì sao cô lại không nói sớm?!”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ không hiểu ra gì mà nhìn cô ta, cả buổi mới nhăn mày nói: “Cậu… cậu cũng không hỏi mình mà…”

Hơn nữa có ai mà đi rêu rao tiền sinh hoạt mỗi tháng của mình có bao nhiêu chứ?

Vương Tiên Mai nghẹn lời, sau một lúc lâu mới dùng sức mím môi, sắc mặt xanh xao, giọng nói càng đè nén: “Tôi không làm bạn với những kẻ có tiền, sau này chúng ta không cần lui tới nữa.”

Nói xong liền quay đầu chạy.

“…”

“???”

Thịnh Hạ hoàn toàn ngơ ngác, vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?!

***

“Còn có thể có chuyện gì, cô ta thù phú* thôi.”

*thù ghét những thứ liên quan đến giàu có

Chương Hân đang nằm ở nhà hưởng thụ cuộc sống nhìn cô gái nhỏ đang ủ rũ trong màn hình, vừa ăn trái cây vừa tấm tắc nói: “Không làm bạn với những kẻ có tiền gì đó là điển hình của tâm lí thù phú đây mà, mình nói sao cô ta lại không thèm quan tâm mình và Tiểu Thiến Nhi mà, thì ra vấn đề nằm tại đây. Còn cậu, chắc bình thường cậu mặc đồ mộc mạc không không nổi tiếng, cô ta không thấy cậu cũng là kẻ có tiền cho nên lúc trước mới nguyện ý làm bạn với cậu… Lại nói đây là lần đầu tiên mình gặp trường hợp hiếm thấy này đấy, trước kia những bạn học biết nhà mình có tiền đều vây quanh mình, hắc, cảm giác này rất mới lạ đấy.”

“Được rồi cậu đừng nói nữa, không thấy Hạ Hạ sắp khóc rồi sao.” Người nói chính là Trương Nhã Thiến, cô ấy đang mặc áo ngủ ngồi trên bàn sách, sau lưng là một căn phòng đầy mùi cổ điển. Sau khi nói xong lời này thì cô ấy hơi mềm giọng nhìn về phía Thịnh Hạ: “Tuy rằng không biết vì sao Vương Tiên Mai lại có suy nghĩ như vậy nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu. Cô ta đã nói như vậy thì sau này cậu cứ như bọn mình đi, đối đãi với cô ta như bạn cùng phòng bình thường thôi.”

*không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau bàn sự nghiệp được

Chương Hân cũng vội nói: “Đúng vậy, bây giờ vỡ lở ra còn đỡ còn đỡ hơn sau này đã thân nhau mà phải tách ra, cậu cũng đừng khổ sở, không phải còn có mình và chị Thiến của cậu sao? Sau này 3 người chúng ta chơi với nhau, cô ta thích ngốc một mình thì mặc cô ta đi, chúng ta không để ý tới nữa được không?”

Thịnh Hạ thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Vương Tiên Mai bị gì nên mới nói chuyện này cho Chương Hân và Trương Nhã Thiến. Dù sao mọi người cũng ở chung phòng, cô nghĩ không chừng các cô ấy biết nguyên nhân.

Kết quả đã tìm được nguyên nhân rồi nhưng trong lòng cô lại không thể nào chấp nhận nổi.

Vương Tiên Mai kết bạn với cô chỉ bởi vì nhìn cô như không có tiền à?

Đây là cái logic gì vậy?!

Cô không thể hiểu được nhưng nghĩ đến vừa rồi mình gọi vài cuộc điện thoại cho Vương Tiên Mai mà cô ta lại không nhận, cuối cùng còn kéo mình vào sổ đen thì Thịnh Hạ cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật.

Cũng may 2 người mới quen biết nửa tháng, tuy tính cách rất hợp nhau nhưng tình cảm còn chưa sâu đậm, Thịnh Hạ có khổ và mất mát nhưng còn chưa đến mức đau lòng.

Cô rầu rĩ mà thở dài, gật gật đầu trước điện thoại rồi nói: “Tớ dọn dẹp đồ rồi tắm rửa đây, ngày mai gặp lại nha.”

“Được, đi thôi, chú ý an toàn nhé.”

“Ừm.”

Thịnh Hạ tắt video, nhìn giường ngủ đối diện của Vương Tiên Mai, một một cầm đồ dùng rửa mặt và quần áo đi tắm rửa.

Sau hôm nay, Vương Tiên Mai cũng không nói chuyện với Thịnh Hạ nữa, cho dù có việc không thể không truyền đạt thì cũng sẽ chọn nói với Chương Hân và Trương Nhã Thiến.

Ngay từ đầu Thịnh Hạ còn có ý tìm cô ta nói chuyện, làm rõ việc vì sao cô ta như vậy nhưng Vương Tiên Mai cũng không đồng ý.

Thịnh Hạ vốn dĩ là một người hướng nội lại bị động, sau khi thử vài lần thì cũng không còn đi mặt nóng dán mông lạnh nữa.

Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, tuy cô không thể hiểu được nhưng vẫn sẵn lòng tôn trọng.

Cứ như vậy tới ngày 11, cuối cùng Thịnh Hạ đã có thể về nhà.