Chương 9: Thoả hiệp

Edit: Phương Thiên Vũ

Kỷ Vị cùng Triệu Thanh Nghiên xuống xe trước bọn họ, Tống Kiểu Kiểu đứng chân cũng đã tê rần, cô khó chịu khẽ dậm chân, Lục Kinh Tả cúi đầu nhìn về phía cô, "Đứng mỏi?"

Tống Kiểu Kiểu vẻ mặt đau khổ, "Chân đã tê hết rồi."

Lục Kinh Tả nhìn một vòng xung quanh, trên xe căn bản không có ghế trống, "Lại cố thêm một chút, còn mấy trạm nữa là có thể xuống xe."

Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu, ngoại trừ cố gắng còn có thể làm sao bây giờ?

Mười phút sau, âm thanh nhắc nhở lúc này mới vang lên.

"Đã tới trạm tiểu khu Hoa Loan, mời hành khách xuống xe từ cửa sau, chú ý an toàn, trạm tiếp theo là Lâm......"

Người xuống trạm tiểu khu Hoa Loan rất nhiều, sau khi xuống xe cô vỗ vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Nếu không có cậu, tôi khẳng định sẽ bị ép thành nhân bánh mất."

Lục Kinh Tả rũ mắt, "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu bị ép thành nhân bánh."

Tống Kiểu Kiểu "Xì" bật cười, một lát sau cô mới nói: "Lục Kinh Tả, cậu đối với tôi cũng thật tốt."

Lục Kinh Tả nhìn cô, duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, mới vừa chuẩn bị nói chuyện thì bàn tay lại thình lình bị chụp lại, ngay sau đó bị đẩy ra, cô gái trước mặt nhướng mày, "Tôi biết, cậu đối với tôi tốt như vậy, khẳng định chính là nghĩ về sau đi nhà ta cọ cơm không có gánh nặng đúng không, nhiều năm làm bạn như vậy, tôi còn không hiểu cậu sao?"

Lục Kinh Tả trố mắt, tiện đà cười ôn hòa, bất đắc dĩ lắc đầu, "Cậu a."

Tống Kiểu Kiểu ở phía trước anh đang bước lui về sau, trong tiểu khu đường rộng, cũng không có ai nên Lục Kinh Tả cũng không nói gì thêm, chỉ là giúp cô chú ý thêm một chút.

"Cậu yên tâm, ba mẹ tôi đều rất thích cậu, hơn nữa cậu đối với tôi cũng không tệ lắm, tôi khẳng định hoan nghênh cậu."

"Cậu cảm thấy tôi đối tốt với cậu, chính là bởi vì cái này?"

Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu, "Chẳng lẽ không phải sao?"

Lục Kinh Tả ánh mắt ôn hòa chợt tối sầm vài phần, hai giây sau, anh nói: "Ân, đúng."

Tống Kiểu Kiểu hất cằm với anh, "Xem đi, tôi đã nói tôi rất hiểu cậu mà."

Đèn đường hai bên đều sáng lên, ánh đèn cực kỳ sáng ngời, bóng dáng Lục Kinh Tả bị đèn đường kéo vừa gầy vừa dài, Tống Kiểu Kiểu hứng thú dâng lên, một chân dẫm lên bóng dáng của anh, "Lục Kinh Tả, cậu còn nhớ rõ chúng ta khi còn nhỏ chơi trò dẫm bóng không?"

Lục Kinh Tả khẽ cười nói: "Đương nhiên nhớ rõ, cậu dẫm bất quá cũng chỉ biết khóc, muốn quên cũng khó."

Tống Kiểu Kiểu phồng má, "Kia ai kêu cậu không nhường tôi một chút?"

"Tôi nhường cậu, không phải cậu vẫn không dẫm được sao?"

"Chúng ta đây lại chơi một lần, tôi hiện tại khẳng định có thể dẫm được cậu!"

Lục Kinh Tả khẽ nhướng mày, "Phải không?"

"Đương nhiên!"

Tống Kiểu Kiểu vừa dứt lời, Lục Kinh Tả liền đi vài bước về phía trước, đem bóng mình cùng cô kéo ra khoảng cách, tiện đà một chân dẫm lên cô, Tống Kiểu Kiểu không cam lòng yếu thế, hai người một trước một sau chạy nhanh lên. Hai người cười một trận, cô chạy không nhanh hơn anh nên căn bản không dẫm được bóng của anh, nhưng bóng của cô lại bị anh dẫm mấy lần.

Cuối cùng Tống Kiểu Kiểu không chạy nữa, cô dứt khoát dừng lại, xua tay với anh, "Không được, tôi chạy không nổi nữa."

Phía trước Lục Kinh Tả cũng ngừng lại, "Cậu lại đây, tôi chờ cậu."

Tống Kiểu Kiểu bất động, "Không muốn, cậu lại đây."

Đôi mắt trong trẻo của Lục Kinh Tả nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp đi về phía cô, sau khi anh đến gần thì Tống Kiểu Kiểu đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay anh không cho anh nhúc nhích, một chân dẫm lên bóng của anh, "Lục Kinh Tả, tôi dẫm được cậu rồi?"

Lục Kinh Tả dư quang dừng ở trên cánh tay mình, anh cười, "Ân, tính cậu thắng."

"Cái gì tính tôi thắng, vốn dĩ chính là tôi thắng mà?"

"Được, là cậu thắng." Lục Kinh Tả tiếp tục thỏa hiệp.

"Ai, cậu trước đừng nhúc nhích."

"Sao?"

Tống Kiểu Kiểu buông cánh tay anh ra, sau đó đi đến trước mặt anh, hai cái bóng màu đen trùng khít lên nhau, cô quay đầu cười nói: "Lục Kinh Tả, cậu xem a, bóng chúng ta trùng lên nhau rồi."

Lục Kinh Tả nhìn theo qua, bóng hai người quả thật trùng khít lên nhau, cô gái trước mắt tươi cười sáng lạn, lúc cô cười rộ lên đôi mắt giống như ánh trăng cong cong, vì thế anh nói: "Ân, trùng lên nhau rồi."

Tống Kiểu Kiểu chơi một hồi lúc này mới đi song song cùng anh, "Hiện tại đã hơn 8 giờ, nếu không hôm nay cậu đến nhà tôi ăn cơm đi, ba mẹ tôi khẳng định có để cơm cho tôi."

Lục Kinh Tả lắc đầu, cự tuyệt, "Không cần, tôi về nhà ăn thì tốt rồi."

"Dì Giang 7 giờ thì tan tầm, bây giờ cậu về nhà cơm dì nấu cũng đã lạnh rồi, cậu còn phải hâm lại, rất phiền toái a."

"Không có việc gì, tùy tiện ăn chút thì được rồi."

Tống Kiểu Kiểu còn chuẩn bị muốn nói gì nhưng nghe anh nói như vậy, đột nhiên có chút đau lòng, vì thế cô nói: "Nếu như vậy, hôm nay chúng ta đều không về ăn, ăn ở bên ngoài đi?"

"Không phải nói chú dì để lại cơm cho cậu sao?"

"Không có việc gì, cùng lắm thì ngày mai tôi lại ăn, chúng ta ăn ở bên ngoài, ăn cái gì đây?" Tống Kiểu Kiểu nuốt nuốt nước miếng, nhắc đến ăn, cô thật sự cảm thấy có chút đói bụng, thật đúng là rất nghiêm túc nghĩ nên ăn cái gì?

"Chúng ta đi lên phố phía trước, ăn vặt đi?" Cô đề nghị nói.

"Chú không cho cậu ăn mấy thứ này, cậu đã quên?"

Tống Kiểu Kiểu bĩu môi, "Chúng ta đây ăn cái gì?"

"Tôi dẫn cậu đi ăn canh thịt dê, cho cậu thêm một phần thịt dê?"

Tống Kiểu Kiểu ánh mắt sáng lên, "Cậu mời tôi ăn?"

Lục Kinh Tả nói: "Bằng không tôi còn có thể trông cậy vào cậu mời khách sao?"

Tống Kiểu Kiểu lập tức chắp tay nhỏ lại, đáng thương vô cùng nói: "Sinh hoạt phí của cậu gấp tôi mấy lần đấy, cậu nhẫn tâm bóc lột tôi sao?"

Thấy thế, Lục Kinh Tả duỗi tay búng lên cái trán trơn bóng của cô, "Không đành lòng không đành lòng, được chưa?"

Tống Kiểu Kiểu một giây sau vui vẻ ra mặt, "Tả ca, cậu thật sự là người tốt nhất mà tôi đã gặp!"

Bị phát thẻ người tốt Lục Kinh Tả: "......"

*****

Hai người đi vào tiệm canh thịt dê thường xuyên đến, ông chủ đang hầm canh ở cửa, từng miếng từng miếng thịt dê được nấu đến mềm mại, từng làn sương trắng mờ mịt nóng hôi hổi bốc lên, ông chủ thấy là người quen cũ thì hướng bọn họ chào hỏi, "Tới a?"

"Chú Dương, canh thịt dê nhà chú thật sự là quá thơm, chính mùi thơm này đã kéo hai bọn cháu lại đây đấy." Tống Kiểu Kiểu cười nói.

Ông chủ nghe vậy, nở nụ cười, "Xem tiểu nha đầu con nói ngọt thật."

Lục Kinh Tả giúp Tống Kiểu Kiểu kéo ghế dựa ra, nhìn cô ngồi xuống rồi mới nói với ông chủ: "Chú Dương, hai chén canh thịt dê, thêm một phần thịt dê."

"Được rồi, chờ một lát a."

"Được."

Sau khi ngồi xuống, Tống Kiểu Kiểu vừa mới chuẩn bị gọi về nhà, kết quả di động mới vừa móc ra thì Vương Tuệ Lâm đã điện thoại tới.

"Mẹ?"

"Kiểu Kiểu, sao còn chưa về tới nhà?"

"Mẹ, con vừa mới chuẩn bị gọi cho mẹ, hôm nay con đi ăn ở bên ngoài."

"Cùng Kinh Tả?"

"Đúng vậy."

Vương Tuệ Lâm nghe cô nói đi cùng Lục Kinh Tả thì không có gì lo lắng nữa, dặn dò hai câu liền cúp điện thoại.

Cúp điện thoại Tống Kiểu Kiểu cười nói: "Tôi cảm thấy mẹ tôi đặc biệt yên tâm cậu."

Lục Kinh Tả nhìn về phía cô, "Ân?"

"Chính là chỉ cần tôi nói với mẹ tôi, tôi đang ở cùng cậu thì giống như cái gì bà cũng không lo lắng."

Lục Kinh Tả trong mắt trong trẻo lộ ra ý cười, "Này không phải khá tốt sao?"

Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ, sau đó cũng gật gật đầu, "Khá tốt, dù sao về sau nếu tôi cùng người khác ra ngoài chơi, tôi liền nói đang ở cùng cậu, vậy mẹ tôi sẽ không hỏi nữa."

Lục Kinh Tả nhíu mày, "Cậu còn muốn ra ngoài chơi với ai?"

Tống Kiểu Kiểu không có cảm giác cái gì không thích hợp, mà là chống cằm tùy ý nói, "Không biết a, có lẽ về sau quen bạn mới cũng không chừng."

Lục Kinh Tả nhấp môi mỏng, hỏi: "Còn tôi?"

Tống Kiểu Kiểu trố mắt, không có rõ ý của anh, liền hỏi: "Cậu? Này cùng cậu có quan hệ gì a?"

Lục Kinh Tả không nói, đôi mắt thâm thúy sâu kín nhìn cô. Tống Kiểu Kiểu bị anh nhìn có chút vô thố, "Cậu...... Cậu làm gì nhìn tôi như vậy a?"

Trong mắt Lục Kinh Tả hiện lên một tia bất đắc dĩ, "Không có việc gì."

"A?"

Đang nói chú Dương bưng hai phần canh thịt dê nóng hổi đi tới, anh nói: "Đừng nói chuyện, ăn đi."

Trước tiên anh dùng nước ấm rửa đũa cùng muỗng đưa cho cô, Tống Kiểu Kiểu tiếp nhận cũng không có tiếp tục rối rắm vấn đề vừa rồi, tâm tư cô lúc này đều dừng trên canh thịt dê trước mặt. Nước canh thịt dê có màu trắng sữa, bên dưới một tầng thịt dê thật dày, điểm xuyết rau thơm hành ti xanh biếc, mùi thơm tỏa ra bốn phía cùng tiếng chú Dương dặn dò, "Cẩn thận nóng."

Tống Kiểu Kiểu ngửa đầu cười với ông, ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó uống một ngụm canh, mùi vị tươi ngon. Sau khi uống xong cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói: "Ngô...... Uống rất ngon."

Nhìn thấy cô vẻ mặt thỏa mãn ngoan ngoãn, Lục Kinh Tả đem chút cảm xúc vừa rồi đè ép xuống, ánh mắt nhìn về phía cô lại càng thêm ôn hòa, "Uống ngon lại uống thêm một chút."

Tống Kiểu Kiểu gật đầu, sau khi uống thêm mấy muỗng canh lúc này mới bắt đầu bỏ thêm ớt cay. Lục Kinh Tả nhìn cô thêm một muỗng còn muốn thêm một muỗng nữa, hơi chau mày thanh tú nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là ho nhẹ một tiếng liền kêu Tống Kiểu Kiểu ngoan ngoãn đem ống ớt cay thả trở về.

Tống Kiểu Kiểu bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Lục Kinh Tả, tôi phát hiện bây giờ cậu thật là càng ngày càng giống ba tôi."

Nghe vậy Lục Kinh Tả ngẩng đầu nhìn cô một cái, dịu dàng hỏi ngược lại: "Lần trước ăn nhiều ớt cay dạ dày bị đau là ai?"

Tống Kiểu Kiểu lập tức im lặng, được rồi, người đó là cô.

Từ tiệm canh thịt dê đi ra đã hơn 9 giờ, gió ban đêm có chút lạnh nhưng là bởi vì ăn canh thịt dê nên cũng không cảm thấy rét lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng ấm áp. Lúc đi qua siêu thị nhỏ, Lục Kinh Tả kéo cô đi vào mua một hộp sữa bò.

"Hôm nay bỏ ớt không nhiều lắm, dạ dày tôi không đau." Cô nói.

Lục Kinh Tả không nói chuyện, thanh toán tiền rồi dẫn cô đi ra, đem hộp sữa đưa cho cô, "Uống đi."

Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, sau đó tiếp nhận ống hút cắm vào, uống xong cô mới quơ quơ nói với anh: "Được chưa?"

Lục Kinh Tả sắc mặt bình tĩnh lấy đi hộp sữa bò rỗng trên tay cô, giơ tay ném vào thùng rác bên cạnh, một kích liền trúng.

Tống Kiểu Kiểu khen: "Không tồi nha."

Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô một cái, nói: "Đi thôi, về nhà."

"Nga."

Sau khi lên lầu, Tống Kiểu Kiểu vừa duỗi tay lấy chìa khóa vừa nói tạm biệt với anh, đột nhiên nghe được anh hỏi cô, "Ngày mai cậu muốn cùng tôi đi tham gia thi đấu không?"