Quyển 2 - Chương 56: Chuyện tình của nam băng sơn

- Edit:

Thiên


- Beta:

Thiên


“Chết tiệt! Vì sao các lão đại vẫn chưa trở lại!” Công Tử Không Vờ Ngầu ngửa mặt lên trời thét dài.

“Nói này, Ngầu Ngầu cưng, ngươi không cần cứ xoay qua xoay lại hoài, nhìn ngươi xoay mà ta chóng cả mặt.” Nhược Thủy U Lam phe phẩy cây quạt, bất đắc dĩ nói.

“Thế nhưng! Thế nhưng! Đã sắp đến lượt của họ, tại sao họ vẫn chưa trở lại! Còn nữa, không được gọi ta Ngầu Ngầu cưng!” Công Tử Không Vờ Ngầu bứt tóc gầm thét.

“Ai biết được. Có lẽ đã về rồi? Dù huấn luyện có nghiêm khắc đi nữa, nhưng nghe nói thời gian hai nơi khác nhau.” Tử Huyễn Nguyệt vừa đánh xong trận của mình, từ tốn đi qua.

“Huyễn tỷ tỷ, ngươi thật lợi hại.” Dực Yêu chớp cặp mắt lấp lánh.

“Ách, quả thật, sân đấu đã bị dội gần hết.” Ta Rất Ngây Thơ đồng tình nhìn các NPC đang sửa chữa lại sân đấu.

“Ai kêu tên kia không biết tốt xấu, đáng đời.” Tử Huyễn Nguyệt thản nhiên nói.

Ngàn không nên vạn không nên, tên kia không nên phát ngôn bừa bãi bôi nhọ vũ khí của Tử Huyễn Nguyệt. Thiên Chiếu Kính tuy là vũ khí tiên phẩm do hệ thống thưởng cho, nhưng sau khi được vũ khí tông sư Tử Huyễn Nguyệt thiên tân vạn khổ, nơi nơi đánh boss thu thập tài liệu, cuối cùng bế quan bảy bảy bốn chín ngày đã thăng lên tiên khí trác tuyệt, ngoài thanh Nguyệt*Thừa Ảnh, cái kính này là tác phẩm đắc ý nhất của nàng, không ngờ bị một tên mắt không tròng nói nhìn như gương tay màu mè gắn một đống bảo thạch lóng lánh cho đám nữ tử trang điểm, Tử Huyễn Nguyệt liền nổi đóa, cũng không quan tâm đối phương chỉ mới lần đầu được vào vòng ba mươi sáu mà tự đắc, trực tiếp dùng Hỏa Lưu Tinh loại pháp thuật quần công khổng lồ dội xuống, nhân tiện mang nguyên một sân đấy dội thành tổ ong, nếu không phải khán đài có lớp phòng hộ, không chừng sẽ có không ít người xem biến thành bạch quang rồi.

Sự thật là tên mắt không tròng không tự lượng sức kia làm sao biết vũ khí trong tay Tử Huyễn Nguyệt không phải phàm phẩm. Thiên Chiếu Kính được xưng là mảnh vỡ của mặt trời đương nhiên vô cùng lộng lẫy, mỗi viên bảo thạch lóng lánh kia đều có một thuộc tích cực mạnh khiến Thiên Chiếu Kính tuy chỉ là tiên khí trác tuyệt, nhưng tính năng của nó chắc chắn không kém thần khí bình thường. Hơn nữa các bảo thạch sắp xếp dựa theo các loại pháp trận lớn nhỏ khác nhau, càng làm cho pháp lực phát ra từ nó tăng lên.

Là một thuật sĩ mạnh về công kích tầm xa, Tử Huyễn Nguyệt tuy chỉ có năm mươi cấp, nhưng đã lên vị trí thứ sáu trong bảng cao thủ. Chỉ cần nàng có đủ thời gian, sát thương của nàng tuyệt đối vượt trên những người xếp hạng trước nàng. Vậy nên trong Thành Chiến, Tử Huyễn Nguyệt vô cùng đáng sợ.

Vốn với một thuật sĩ công kích tầm xa mà nói, đấu lôi đài không phải là thế mạnh, Tử Huyễn Nguyệt sở dĩ có thể chiến thắng nhẹ nhàng như vậy, thực lực chênh lệch là một chuyện, mặt khác, Tử Huyễn Nguyệt tức giận cũng có thể khiến pháp thuật lập tức thi triển. Đây vẫn chỉ là một trường hợp ngoại lệ, thử nghĩ xem, thuật sĩ có thể thi triển pháp thuật tức khắc là một chuyện kinh khủng bực nào.

Ách, ngươi hỏi Hàn thì sao hả? Khụ khụ, vậy phải nói hắn là một sự tồn tại kinh khủng, ha ha.

Ok, vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, bây giờ chúng ta xoay màn ảnh tới Nguyệt Nguyệt và Hàn Hàn đã lâu không thấy.

Khung cảnh thay đổi: Trong nhà Ảnh Cô Nguyệt.

“Hình như sắp tới trận đấu của chúng ta, nếu không đi sẽ bị mất tư cách.” Nguyệt dụi mắt, giật giật thân thể.

“Không sao, dù không có chúng ta, bọn hồ ly nhất định cũng có thể giành quán quân.” Hàn săn sóc giúp cậu kéo chăn, “Có thể chống lại bọn họ chắc chỉ có Đế Thích Thiên và Kiêu Tử Minh. Thực lực và trang bị của Đế Thích Thiên không hơn Hồ ly, còn nếu là Kiêu Tử Minh, gọi Lam Tử ra thì chắc chắn có thể giành được hạt châu một cách nhẹ nhàng, ngươi cứ yên tâm.”

“Nhưng…” Ảnh Cô Nguyệt vẫn không yên lòng.

“Không sao,” Hôn nhẹ lên môi Nguyệt, “Trải qua một đợt huấn luyện biếи ŧɦái như vậy, ngoài kỹ năng còn bắt chúng ta phải luyện đến cấp năm mươi mới có thể ra, thật mệt chết được. Vừa ra lại phải lên lôi đài chịu tội, tôi không muốn. Dù sao Kim Linh Châu đã là vật trong tay, không cần chúng ta xuất mã cũng được.”

Nói xong lại cười: “Nói không chừng chúng ta không xuất hiện còn tốt hơn, không có chúng ta đả kích, bọn họ mới có thể tích cực hơn.”

Nghĩ bộ dáng giật mình của bọn họ thấy mình trong một khoảng thời gian ngắn đã nhảy lên cấp năm mươi, Ảnh Cô Nguyệt cũng không nhịn được cười dịu dàng, không khỏi trêu chọc: “Sợ là cậu không phải mệt vì huấn luyện?”

“Ha ha, nếu tôi mệt, không phải cậu càng mệt hơn sao? Tôi là đau lòng cậu.” Hàn nhớ tới điên cuồng đêm qua, không kiềm được cong khóe miệng.

“Nói thật, tuy tôi ở mặt dưới, nhưng hình như cậu mới mệt hơn.” Ảnh Cô Nguyệt cười giảo hoạt, xoay người nằm lên người Thiên Khiếu Hàn, như muốn đùa với lửa dùng thân thể xích͙ ɭõa cọ cọ lên người Hàn, “Không tin chúng ta có thể làm tiếp.”

Thiên Khiếu Hàn cảm giác thân thể của mình lại không thua kém nổi lên phản ứng, nghĩ tới cái lưng đau nhức của mình liền không khỏi cười khổ. Thể lực trong hiện thực của hắn đương nhiên không thể sánh bằng sát thủ Nguyệt.

Tối qua bị Nguyệt muốn lần này đến lần khác, thẳng đến khi mình mệt mỏi gục xuống. Cho tới bây giờ, hắn cuối cùng đã tin thật sự có chuyện tiểu công bị tiểu thụ cưỡng râm. Nhớ tới thật là mất mặt, thật là nỗi nhục của cánh đàn ông. Nhưng muốn một người luôn bận rộn thương vụ như hắn có thể lực có thể so sánh với Nguyệt từ nhỏ đã trải qua huấn luyện tàn khốc, đây không thể nghi ngờ là vọng tưởng, vậy nên, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm một tiểu công bị tiểu thụ cưỡng râm T-T.

“Rồi rồi, không trêu cậu nữa, tôi đi nấu cơm, cậu ngủ thêm một lúc đi.” Nguyệt nhìn khuôn mặt như ăn khổ qua của Hàn, không khỏi bật cười, vén chăn ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nói.

“Ừ, tôi muốn ăn cháo bách hợp.” Hàn ngoan ngoãn kéo chăn lại.

“Biết rồi.” Nguyệt phất phất tay, kéo cửa đi ra ngoài.

Làʍ t̠ìиɦ một đêm, hôm sau người được chiếu cố lại là tiểu công mình, Hàn ngày càng vô lực.

++++++++++++

Khụ khụ, làm bóng đèn là không tốt đâu, chúng ta nên quay màn ảnh về thôi.

Trong phòng nghỉ ở sân đấu.

“Xem ra, chúng ta đành bỏ cuộc thôi. Hai người kia chắc đã đem tiền cược quán quân đặt trên người chúng ta. Cũng được, chỉ cần đến trận đấu đội không chuồn mất là được.” Nhược Thủy U Lam đau khổ thở dài, “Có lão đại kiểu này chúng ta thật là mệnh khổ.”

“Nhưng lúc này người Chấn Thiên Bang sẽ có lý do nói bậy bạ trên diễn đàn,” Nguyệt Yêu Tinh thả sơn móng tay xuống, giơ tay lên cho mặt trời chiếu một chút, ừm, sơn rất đẹp, “Bọn họ chắc chắn sẽ nói gì mà hai lão đại Phong Hành Thiên Hạ không đánh mà chạy, sợ thua, nhát gan…”

“Ha ha, ấy mà, có mấy lời kiểu đó ta mới có việc làm,” Nguyệt Yêu Tinh chớp chớp mắt, “Giao cho ta được rồi.”

“Tốt nhất thả ra mấy lời tồi tệ hơn của họ, tỷ như bọn họ vì mặt mũi không muốn để người khác thấy mình thất bại, hoặc bọn họ bị mua chuộc, quá áp lực nên muốn rời Phong Hành…” Ta Rất Ngây Thơ bổ sung.

“Mấy lời này giả tạo quá, nghe là biết không thể.” Công Tử Không Vờ Ngầu ngạc nhiên nói.

“Ngầu Ngầu cưng à, ngươi không hiểu gì hết, càng quá đáng sẽ càng khiến người ta vừa nghe đã biết là xạo, chân tướng trong hỗn loạn, càng có thể cho thấy chân tướng thật sự là gì. Với ngôn luận như vậy, nếu để ngươi chọn tin một cái, ngươi sẽ chọn cái nào?” Nhược Thủy U Lam tốt bụng giải thích.

“Ồ, ra là thế.” Công Tử Không Vờ Ngầu vẻ mặt ‘giờ em đã hiểu’, đột nhiên biến sắc, “Đừng gọi ta Ngầu Ngầu cưng!! Lam Tử chết tiệt, ta phải nói bao nhiêu lần ngươi mới chịu thôi!”

“Bao nhiêu lần cũng vậy.” Nhược Thủy U Lam gấp quạt cạch một tiếng, như cười như không.

“Lam Tử thối!!” Ta Rất Ngây Thơ ôm cổ Công Tử Không Vờ Ngầu đang nổi điên muốn xông lên, không để ý y la hét kéo đi.

“Cổ Đức Bái, Ngầu Ngầu cưng!” Nhược Thủy U Lam phe phẩy quạt cười hòa ái.

………………….

“Quả nhiên, quả nhiên bọn họ thả ra rất nhiều ngôn luận không tốt.” Ngón tay Nguyệt Yêu Tinh gõ gõ lên mặt bàn, cười lạnh, “Ấy mà, hình như phản hiệu quả, chiến thuật đồn đãi của Ngây Thơ quả không sai.”

“Đúng đúng, chồng rất lợi hại nha!” Dực Yêu vui đùa vứt cho Ta Rất Ngây Thơ một nụ hôn gió, Ta Rất Ngây Thơ ho khan một tiếng.

“Lời đồn của chúng ta và của họ lẫn lộn, kết quả không ai tin lời họ nói. Trái lại xuất hiện mấy ngôn luận thú vị hơn cả chân tướng thật sự, hình như có một cái nói sau khi trọng sinh Hàn và Nguyệt không quan tâm lợi vinh cá nhân nữa, cho nên đã đi thu thập tư liệu cho phần đấu đội, ha ha, nói bọn họ như người tốt siêu cấp vô tư không màn danh lợi không chút ích kỷ, thật là cười chết ta mà, mà cái này còn được ủng hộ nhất, ha ha!” Công Tử Không Vờ Ngầu cười không thẳng lưng nổi.

“Fan hâʍ ɦộ trước kia của hai lão đại không cần phải nói, mà trong đám người mới ở giai đoạn sau này cũng có fan nữa, thật sự rất được hoan nghênh! Còn có người kêu la không phải là lão đại sẽ không gả, hô hô, toàn mấy mỹ nữ, lão đại thật là diễm phúc!”

“Nhưng loại diễm phúc này bọn họ thật không có phúc hưởng.” Yêu Hồ Chín Đuôi thở dài lắc đầu.

“Tại sao?” Mèo Không Ăn Cá im lặng nãy giờ kinh ngạc hỏi, “Không lẽ hai người họ…”

“A a a! Không lẽ các lão đại bất lực!!! Không thể nào!!!” Công Tử Không Vờ Ngầu bị đả kích gào lớn.

“Dưa ngốc…” Mèo Không Ăn Cá liếc xéo y, “Ta đã cảm thấy từ khi Hàn xuất hiện cùng với Nguyệt tới nay rất mập mờ, không lẽ bọn họ thật sự là loại quan hệ này?”

“A, vẫn là Mèo cưng thông minh nhất.” Hồ ly làm vẻ muốn hôn, bị Mèo tránh thoát.

“Ngươi đàng hoàng chút cho ta!” Mèo hung hăng trừng hắn một cái.

“A, Hàn lão đại và Nguyệt lão đại là quan hệ gì?” Công Tử Không Vờ Ngầu mờ mịt.

“…” Mọi người dùng ánh mắt nhìn tên ngốc khinh bỉ Công Tử Không Vờ Ngầu.

“Các ngươi là ý gì đây!” Công Tử Không Vờ Ngầu lại nổi bão.

“Tình nhân đó, đứa nhỏ đần độn.” Tử Huyễn Nguyệt lắc đầu, aiii, thật là bất trị.

“Ồ, là tình nhân à, thì các ngươi nói luôn đi.” Công Tử Không Vờ Ngầu gật gật đầu.

“A?? Gì?? Tình nhân???!!”

……..

“Trời ơi, đất ơi, thần ơi, phật ơi, mẹ ơi…” Công Tử Không Vờ Ngầu ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn.

Dực Yêu thật sự nhìn không được, đi qua xách cổ Công Tử Không Vờ Ngầu: “Khỉ! Ngươi la hét gì chứ?”

“Oa… là tình nhân đó…” Công Tử Không Vờ Ngầu hai mắt vô thần, tiếp tục lẩm bẩm.

“Aiii, bây giờ nam nam kết hôn đã không còn là chuyện lớn, Ngầu Ngầu cưng tư tưởng sao vẫn cổ hủ thế.” Nhược Thủy U Lam dùng quạt gõ nhẹ đầu Công Tử Không Vờ Ngầu.

“Đừng gọi ta là Ngầu Ngầu cưng. Ta không phải ý này…” Công Tử Không Vờ Ngầu buồn bực nằm bẹp lên bàn, “Tại sao chỉ có ta không biết…”

“Vấn đề liên quan đến chỉ số thông minh.” Dực Yêu không lưu tình nện xuống.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, Tiểu Lam, ngươi biết vòng tới trận đầu ai đấu với ai không?” Mèo Không Ăn Cá thần bí hỏi.

“Tra thì biết thôi.” Nhược Thủy U Lam trợn mắt, lấy thẻ ra tra, “Cái gì…”

“Nhanh như vậy bọn họ đã gặp nhau rồi.” Mèo Không Ăn Cá cười không tốt lành gì, “Trong Mộng Hồi người biết quan hệ của ngươi và Tiểu Tử rất ít, ha ha, Đế Thích Thiên chắc cũng không biết. Tiểu Tử với việc Chấn Thiên Bang đuổi gϊếŧ ngươi rất rất rất giận, ha ha, xem ra trận đấu lần này của y và Đế Thích Thiên sẽ hết sức thú vị.”

“Ta bị đuổi gϊếŧ liên quan gì y.” Nhược Thủy U Lam mạnh miệng.

“Ý ý đúng đúng, Lam Tử bị đuổi gϊếŧ việc gì tên Minh kia phải giận? Chẳng lẽ trước khi Lam Tử đến Bích Huyết Hàn Sương có quen biết y.” Công Tử Không Vờ Ngầu cũng hăng hái nhiều chuyện hỏi.

“Ha ha, cái này ấy à…” Yêu Hồ Chín Đuôi sờ cằm.

“Câm miệng cho ta!” Nhược Thủy U Lam hiếm thấy bối rối.

“Ta là chồng hắn.”

“…”

“Xin lỗi, chưa gõ cửa đã tự tiện vào.” Kiêu Tử Minh áy náy nói.

“Ai là người vào sau cùng?” Nhược Thủy U Lam cắn răng nghiến lợi quay đầu hỏi.

“Ngươi…” Mọi người đồng loạt đưa tay chỉ Lam Tử.

“…” Khóe miệng Nhược Thủy U Lam giật giật, mặt lạnh quay sang nói với Kiêu Tử Minh, “Ngươi đừng nói lung tung!”

“Tuy chưa kết hôn, nhưng chúng ta chuyện nên hay không nên cũng đã làm hết, chỉ do ngươi cứ kéo dài mà thôi.” Núi băng nổi tiếng Kiêu Tử Minh khó có khi nhiều lời như vậy.

“Nên hay không nên, hố hố.” Dực Yêu, Nguyệt Yêu Tinh, Công Tử Không Vờ Ngầu đồng thanh cười hố hố.

“Ta… ngươi…” Khuôn mặt tuấn tú của Nhược Thủy U Lam đỏ bừng, “Đó là do ta uống say…”

“Hố hố, nói cách khác là thật?” Ba người tiếp tục cười hố hố.

“Các ngươi!…” Nhược Thủy U Lam xấu hổ nói không nên lời.

“Được rồi, Lam, ta biết ngươi xấu hổ. Ta sẽ không ép ngươi, bao lâu ta cũng đợi ngươi. Đế Thích Thiên dám thương tổn ngươi, ta tuyệt đối không tha cho hắn.” Kiêu Tử Minh bước đến cạnh Lam Tử, “Có điều, ta hy vọng ngươi bỏ chút thời gian đến gặp ta, ta rất nhớ ngươi, nhớ không chịu nổi nữa.”

Câu cuối cơ hồ dán bên tai Nhược Thủy U Lam nói. Hơi thở nóng rực mập mờ lượn lờ bên tai hắn, khiến hắn ngây người.

“Tử…” Có chút mềm lòng, khi Nhược Thủy U Lam chưa ý thức được tiếng gọi đã thoát ra khỏi miệng.

“Lam.” Tay Kiêu Tử Minh đột ngột đè ót Nhược Thủy U Lam, ngậm chặt bờ môi hắn, nhân lúc hắn đang ngẩn người, đầu lưỡi luồn vào, sau khi nghiền khoang miệng hắn lại men theo bờ môi vẽ một vòng mới lưu luyến buông ra, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người đưa tiễn, đi ra ngoài.

“Hố hố…” Nguyệt Yêu Tinh.

“Ố ồ…” Dực Yêu.

“Hì hì…” Mèo Không Ăn Cá.

“Ha ha…” Công Tử Không Vờ Ngầu.

“Há há…” Yêu Hồ Chín Đuôi.

“Khụ khụ…” Tử Huyễn Nguyệt và Ta Rất Ngây Thơ.

“…” Nhược Thủy U Lam.“Minh Tử Tiêu! Ta gϊếŧ ngươi!”