Chương 16: Lên Cao

Đêm xuống, dưới yểm trợ của bóng đêm Kim Binh mất nửa canh giờ đã hoàn thành rút quân.

Cùng lúc đó, trinh sát quân Tống ở ngoại vi cũng đã nhận được tình báo trọng yếu.

Tình báo nhanh chóng được truyền tới quân trại Hòa Thượng Nguyên.

Vương Ngạn bước nhanh tới đại trướng trung quân, binh sĩ cao giọng bẩm báo:

- Vương đô thống đến!

- Mời vào!

Trong đại trướng truyền đến thanh âm chủ tướng Ngô Giai.

- Tấn Khanh, nghe nói Kim Binh rút lui?

Vương Ngạn bước vào lập tức hỏi.

Ngô Giai đứng trước địa đồ, khẽ cười nói:

- Câu nói này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng!

Vương Ngạn có chút hồ đồ:

- Có ý gì?

- Trinh sát nhận được tình báo, một đội Bát Tự Quân tập kích bất ngờ thành Kinh Triệu, chém đầu Hoàn Nhan Lâu Thất, lương thực hậu cần Kim Binh mất sạch, đương nhiên không thể không rút lui!

- Hoàn Nhan Lâu Thất chết rồi?

Vương Ngạn trợn to hai mắt, mừng rỡ không thôi.

Hắn lập tức nhướng mày:

- Ngài nói cái gì? Bát Tự Quân làm, không thể nào! Quân đội của ta đều tại Đại Tán Quan, đâu còn Bát Tự Quân nào nữa?

- Tình báo nói như thế, cụ thể ta cũng không rõ lắm.

Ngô Giai ngừng một chút liền bổ sung:

- Dường như tướng lĩnh họ Trần suất lĩnh mấy trăm binh sĩ, ngươi suy nghĩ một chút sẽ là ai?

- Họ Trần?

Vương Ngạn bỗng nhiên vỗ ót một cái thốt ra:

- Trần Khánh, nhất định là hắn!

Rốt cuộc không kìm nén được nội tâm kích động:

- Nhất định là hắn, đô đầu trinh sát Bát Tự Quân chúng ta đều đi theo Lý Giáng suất lĩnh một ngàn binh sĩ nghênh chiến chủ lực kỵ binh Hoàn Nhan Tông Bật, ta biết hắn nhất định còn sống mà!

- Một ngàn binh sĩ nghênh chiến chủ lực kỵ binh Hoàn Nhan Tông Bật thế mà còn có thể sống sót? Không thể nào! Ngô Giai không quá tin tưởng.

- Người khác không có khả năng, nhưng hắn là truyền kỳ.

Vương Ngạn liền kể lại chuyện Trần Khánh đào thoát từ chiến trường sau đó gia nhập kỵ binh trinh sát cho Ngô Giai nghe một lần, cuối cùng nói:

- Duy nhất để cho người ta hoang mang chính là, năm trăm binh sĩ ở đâu ra? Một ngàn quân theo lý trải qua cuộc chiến trước không thể còn nhiều binh như vậy, chắc hẳn hắn gia nhập một đội quân nào đó, không ngờ tới hắn có thể chém đầu Hoàn Nhan Lâu Thất, không thể tưởng nổi!

Hoàn Nhan Lâu Thất bị chém chết, quả thực khiến Ngô Giai kinh hỉ vạn phần, tin tức này mà truyền về triều đình khẳng định sẽ khiến triều chính oanh động.

Ngô Giai nhịn không được cảm thán nói:

- Một trinh sát đô đầu nho nhỏ thế mà có thể làm ra đại sự kinh thiên động địa như vậy, Tử Tài, ta thật sự hâm mộ ngươi nha! Bát Tự Quân lại có một tướng lĩnh truyền kỳ như vậy.



Vương Ngạn vội vàng khiêm tốn nói:

- Tình huống cụ thể còn không rõ ràng lắm, nói không chừng không có quan hệ gì với hắn, chờ mọi chuyện sáng tỏ rồi nói!

Lời tuy nói như vậy nhưng Ngô Giai cũng động tâm tư, vuốt râu cười không nói. Tướng tài tốt như hắn nhất định phải chiêu mộ dưới trướng mình, dù sao Trần Khánh vốn là tướng lĩnh Hoàn Khánh Quân, không có quan hệ gì với Bát Tự Quân.

Vương Ngạn cũng âm thầm cảnh giác, hắn hiểu rất rõ Ngô Giai, gia hỏa này thái độ ám muội như vậy chắc chắn là đang nghĩ cách đoạt Trần Khánh, không được, tuyệt không thể để hắn đạt được!

Đêm tối mờ mịt hàn khí rét căm bao phủ Tử Ngọc Cốc, mười mấy vạn dân xuôi nam chạy nạn chen chúc rất khổ cực trong sơn cốc ngắn ngủi có mười dặm, trong sơn cốc gió tương đối nhỏ, nhưng vẫn rất lạnh, nhóm đàn bà con gái dùng chăn đệm rách rưới bao lấy hài tử ôm thật chặt vào ngực, lão nhân cũng ôm vải không nỡ cởi ra, ho khan liên tục.(TruyenHD)

Thanh niên trai tráng tự tạo thành đội tuần tra, tay cầm binh khí đoạt được trong kho hàng Kinh Triệu, cảnh giác nhìn qua từng hẻm nhỏ âm u nơi tiểu đạo, trong bóng tối kia ẩn dấu vô số nguy hiểm, không chỉ có dã thú còn có sơn tặc hung tàn.

Trần Khánh mang theo một đội binh sĩ cưỡi ngựa dọc theo cốc đạo tuần tra, ban ngày phát sinh một vụ cướp, khiến một phụ nhân bị thương, một trăm hai mươi lượng bạc cũng bị cướp mất, đạo tắc ném quả ngon, trong đêm nhất định sẽ hành động.

Trên ngựa Trần Khánh nghiên cứu một cây cung, đây là cung Hoàn Nhan Lâu Thất sử dụng, bị hắn đoạt được, cây cung này là loại kỵ cung hai thạch, tướng lĩnh bình thường kéo không nổi, nhưng hắn dùng lại vừa đủ, cũng nói lực lượng của hắn không sai biệt lắm so với Hoàn Nhan Lâu Thất.

Cung tiễn thuận tay hơn, nỏ vẫn không tiện, nhất là khi chạy gấp căn bản không thể nào sử dụng nỏ, mà kỵ xạ chính là cơ sở của một vị đại tướng, nếu muốn tham gia vào Tống triều hắn nhất định phải biết kỵ xạ.

- Tướng quân!

Đô đầu Dương Hoa từ phía sau giục ngựa đuổi theo, ôm quyền nói:

- Mặt phía nam xuất hiện một đội quân Tống, tướng lĩnh cầm đầu muốn gặp tướng quân!

- Đã biết, ngươi tiếp tục tuần tra đi, cầm theo thuẫn bài, coi chừng đạo tặc bắn lén!

- Ti chức tuân lệnh!

Trần Khánh cất cung đi, quay đầu dục ngựa chạy về phía nam.

Đội ngũ nạn dân đi đầu cách Tử Ngọ Quan không đến mười dặm, đội quân Tống này hẳn là từ Tử Ngọ Quan tới, nơi xa hơn một trăm tên binh sĩ cầm đuốc sáng rực, đi đầu là một vị đại tướng cưỡi ngựa mặc sơn văn giáp, đầu đội phượng sí đầu mâu, tuổi chừng ba mươi, dánh người mười phần cao to uy mãnh.

Trần Khánh nắm chặt thiết thương, mười phần cảnh giác, binh khí khôi giáp rất dễ kiếm trong Quan Trung, ngay cả bên trong nạn dân cũng có không ít người mặc giáp da quân đội chống lạnh, đạo tặc muốn giả làm quân Tống dễ như trở bàn tay.

- Các ngươi là nhánh quân Tống nào?

Còn cách năm mươi bước, Trần Khánh cao giọng hỏi.

- Tại hạ Chu Bách Cẩm, là nha tướng dưới trướng Tuyên phủ sứ, các nạn dân đều nói Trần Tướng quân là chủ tướng hộ vệ, xin hỏi các hạ thuộc về nhánh quân nào? Nhậm chức quan gì?

Chủ soái quân Tống tại Tuyên phủ sứ chính là Trương Tuấn, hắn được bổ nhiệm Tuyên Phủ Xử Trí Sử Thiểm Tây, bây giờ đang ở Hán Trung, Chu Bách Cẩm này hẳn là thân binh tướng của Trương Tuấn.

Trần Khánh thản nhiên nói:

- Ta là Trần Khánh đô đầu trinh sát dưới trướng Bát Tự Quân Vương đô thống.

Chu Bách Cẩm nghe nói đối phương chỉ là một đô đầu trinh sát, không khỏi giật mình hỏi lại:

- Tướng quân còn có cấp trên?

- Cấp trên của ta là chỉ huy sứ Lý Giáng, chúng ta phụ trách đoạn hậu, Lý tướng quân đã bỏ mình, ta suất lĩnh tàn quân xuôi nam, lo trong Ngọ Cốc có đạo phỉ liền chủ động hộ vệ những nạn dân này.

- Thì ra là thế!

Chu Bách Cẩm trầm ngâm một chút. Lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Tướng quân có từng đi qua thành Kinh Triệu?

Hắn thấy nạn dân đều có lương thực cùng vải vóc, chắc là đoạt từ trong kho thành Kinh Triệu, quả thực làm hắn kinh ngạc không thôi.

- Cũng có đi qua, xử trí mấy ngàn quân địch, tiện hái lấy đầu Hoàn Nhan Lâu Thất.

- Cái gì?

Chu Bách Cẩm giật nảy cả mình:



- Ngươi nói cái gì, chém đầu Hoàn Nhan Lâu Thất?

- Một con ma bệnh mà thôi, thắng cũng không có gì vẻ vang!

Trần Khánh nói rất hời hợt, nhưng lại như tiếng sấm bên tai Chu Bách Cẩm, hắn vội vàng nói:

- Tuyên phủ sứ ngay tại Tử Ngọ Quan, có thể mời tướng quân theo ta đến đó một chuyến hay không?

Trần Khánh mang thủ hạ đi theo Chu Bách Cẩm tiến về Tử Ngọ Quan, Trần Khánh hiếu kì cười hỏi:

- An Phủ sứ sao lại tới Tử Ngọ Quan vậy?

Chu Bách Cẩm cười khổ một tiếng nói:

- An Phủ sứ vừa lúc tuần sát quan phòng qua Dương Huyền, nghe nói có mười mấy vạn nạn dân đang ở trong Ngọ Cốc, ngài lo lắng là kế sách của Hoàn Nhan Lâu Thất bèn gấp gáp chạy tới đây.

Tử Ngọ Quan không xa, chạy gấp cũng chỉ mất một khắc đồng hồ, chỉ thấy một tòa hùng quan kiên cố nằm giữa Ngọ Cốc, trên thành đứng đầy cung tiễn thủ, binh sĩ cầm trường mâu, ngọn đuốc sáng quắc, chiếu sáng trong quan như ban ngày.

- Tướng quân chờ một lát, ta đi vào bẩm báo!

Chu Bách Cẩm để Trần Khánh chờ một lát, hắn vội vàng tiến vào quan thành bẩm báo.

Lúc này Trần Khánh cũng nghĩ tới một vấn đề lớn, nếu như mình không xuôi nam cùng nạn dân, không nói rõ sự tình, mười mấy vạn nạn dân căn bản không thể vào được Tử Ngọ Quan, cuối cùng tới đây lại phải quay lại chỗ cũ, nếu như Hoàn Nhan Lâu Thất phái một vạn quân trà trộn vào bên trong nạn dân, Hán Trung liền xong rồi, quân Tống sao có thể không phòng bị?

Không bao lâu Chu Bách Cẩm chạy ra, ôm quyền nói:

- Mời tướng quân đi theo ta!

Trần Khánh theo hắn tiến vào quan ải, không bao lâu liền tới một tòa đại trướng.

- Khởi bẩm Tuyên phủ sứ, người đã mang tới!

- Mời hắn vào!

Thanh âm bên trong rất nhu hòa, trong trẻo, hẳn là một trung niên nhân.

Chu Bách Cẩm chỉ chỉ thanh kiếm bên hông Trần Khánh, áy náy cười nói:

- Đại tướng không thể mang kiếm tiến vào soái trướng!

Trần Khánh cởi kiếm bên hông xuống đưa cho hắn, lập tức vén màn đại trướng mà vào, chốc lát đã thấy chủ soái Trương Tuấn, quả nhiên không phải một vị Đại tướng, mà là một vị quan văn.

Trần Khánh tiến lên một chân quỳ xuống, trầm giọng bẩm báo:

- Mạt tướng Trần Khánh Bát Tự Quân tham kiến đại soái!

Khôn khéo tuổi chừng hơn bốn mươi, dáng người trung đẳng, mặt trắng râu dài mắt sáng ngời, tướng mạo có chút gầy gò, có thể đoán được là một người khôn khéo tài giỏi.

Mặc dù tuổi đã trung niên, nhưng không hề mang theo vẻ già yêu của tuổi tác, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy hắn đầy mị lực cùng thành thục.

Trương Tuấn xuất thân tiến sĩ, vốn là Lễ Bộ thị lang triều đình, tham dự Bình Bạn Lưu có công dẹp mầm phản loạn liền được thăng làm Tri Xu Mật Viện, trở thành một trong những lãnh tụ chủ chiến trên triều đình cùng Tông Trạch, Lý Cường.

Sau khi Hoàn Nhan Tông Bật đánh bại Hoàng Thiên Đãng, Trương Tuấn đoán được mục tiêu chiến lược tiếp theo của Kim quốc nhất định là Xuyên Thiểm, nhất định phải tăng cường phòng thủ Xuyên Thiểm, phòng ngừa Kim Binh tiến vào Tứ Xuyên.

Ý nghĩ của hắn được thiên tử Triệu Cấu ủng hộ, liền phong hắn làm Tuyên Phủ Xử Trí Sử Xuyên Thiểm, toàn quyền phụ trách quân chính Xuyên Thiểm.

Đây chính là đặc điểm của Tống triều, mặc kệ quân đội tác chiến ră sao, chủ soái nhất định phải là quan văn trong triều phái tới, chỉ là vận khí của chư quân Xuyên Thiểm cũng không tệ lắm, Trương Tuấn là phái chủ chiến, cũng là người tương đối khôn khéo hiểu chuyện.

Nhưng Trương Tuấn dù sao cũng là quan văn, không hiểu rõ tình hình thực tế Xuyên Thiểm, khí phách thư sinh thích đại binh đoàn tác chiến, thêm nữa sốt ruột quyết chiến cuối cùng dẫn đến cuộc chiến Phú Bình thảm bại, một trận chiến này cũng tống táng rất nhiều tinh nhuệ Đại Tống.

Phú Bình thảm bại về sau hắn lập tức viết sách thỉnh tội lên thiên tử, trước mắt còn chưa có tin tức, nhưng hắn còn muốn viết một phần chiến báo rõ ràng nữa, nội dung chiến báo viết như thế nào, quả thực khiến hắn đau đầu khó xử.

Ngay tại vừa rồi, Trương Tuấn nghe được một tin, chủ tướng Kim Binh trong cuộc chiến Phú Bình là Hoàn Nhan Lâu Thất đã bị chém chết, đơn giản làm hắn không thể tin được, khiến hắn thắp lên hi vọng.

Trương Tuấn nhìn thoáng qua Trần Khánh, một vị tướng lĩnh tuổi trẻ dáng dấp rất hùng tráng, Trương Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này ánh mắt của hắn rơi vào trường kiếm trong tay Chu Bách Cẩm liền "A!" thốt ra một tiếng.