Chương 45

CHAP 45:

PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

--------

Nhược Hàn chỉ đứng đấy khuôn mặt khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang khuất hẳn.

Cậu hình như lạnh lùng hơn thì phải.

...

Chiếc Mercedes đời mới với giá Tỉ USD đang được Dương Tích giới thiệu và thuyết trình trước mặt cả bữa tiệc.

Chiếc xe màu trắng kim tuyến quả thật rất đẹp thu hút nhiều bản hợp đồng mới cho Các chi nhánh của Viêm Gia.

- Mỹ nhân, nàng thấy nó sao?

Quách An từ đầu lù lù xuất hiện sau lưng cô, ghé sát môi vào tai cô nói nhỏ.

- Tôi không biết gì về xe. Nhưng cái này không tệ.

Hắn nhoẻn miệng cười nhẹ.

- chậc chậc!

Hắn chạm nhẹ cọ cọ vào môi vẻ suy ngẫm.

- Không đúng.

Hắn lắc đầu vẻ khó hiểu nhìn xe.

- Tử Hàm, Chiếc xe cùng màu với Bộ đầm của Mỹ nhân nhà ta.

Hắn cười như mới khám phá ra một đại dương mới.

Vừa quay đầu đã không thấy cô và Tử Hàm đâu, họ đã ngồi yên vị trên ghế cạnh đó mà không để ý gì đến hắn.

Hắn hậm hực đi tới. Kéo ghế ngồi ngay giữa Cô và cậu.

- ta thấy không vui rồi đấy.

- Người xem họ nhảy kìa .

Cả ba cùng hướng tới chỗ Nhược Hàn chỉ tay, nơi các vị phu nhân các vị lão gia quý tộc đang khiêu vũ.

- cô Muốn thử không ?

Tử Hàm dứt lời đẩy nhẹ ghế ra đưa bàn tay trước mặt cô ra, cô nhanh chóng lắc đầu vẻ từ chối.

- Tôi không biết nhảy.

- Tử Hàm, cậu manh động rồi.

Quách An cười nhẹ , vẻ thú vị nhìn cậu.

- tôi nhảy cùng cậu.

Không đợi cô trả lời, Cậu kéo nhẹ cánh tay cô , chỉ là rất nhẹ nhưng lại chạm vào lòng cậu.

- Thất lễ rồi.

Tử Hàm cười nhẹ như một thiên sứ trước mặt cậu, không biết vì bị cuốn hút vẻ đẹp nhẹ nhàng của cậu hay lí do gì mà cô không nói gì chỉ cười nhẹ theo cậu. Mặc dù khiêu vũ là gì cô cũng không biết.

Quách An lắc đầu, cười nhẹ , tiến hành đi tìm các vị tiểu thư xung quanh để bớt nhàm.

Vẻ đẹp baby không ai thoát được.

Là vị cô nương nào xấu số đã nằm trong tầm mắt của cậu.

Tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng, quấn vào lòng người, như làm tan chảy trái tim của những cặp đôi đang nhảy.

Có 2 vị thiên sứ , là công chúa và hoàng tử bước vào ngay chính giữa, ngay lập tức gây sự chú ý của rất nhiều người.

Thật là tuyệt sắc giai nhân.

- Tử Hàm, thật sự tôi chưa...

- Có tôi rồi.

Nhược Hàn thủ thỉ, nhưng ngay lập tức đã bị ánh mắt dịu dàng trầm ấm của cậu làm dịu lại nỗi sợ, cậu đặt bàn tay trên eo cô, bàn tay kia nắm lấy tay cô, nhược Hàn theo phản xạ, đặt bàn tay trên vai cậu.

Cả hai đều mang trên mình một tông màu trắng tinh, thật khiến người khác nhìn vào mà ngưỡng mộ.

Tử Hàm nhẹ nhàng di chuyển xung quanh, vừa nhẹ nhàng dạy cô bằng ánh mắt chỉ có hai người hiểu.

Nhược Hàn cũng chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt nâu khói đang nhìn mình.

Cả hai đều đang khiêu vũ theo nhạc, chỉ có hai người, thế giới như thu nhỏ lại.

Bọn họ không hề mắc lỗi mà lại rất thuần thục một cách ăn ý.

Đôi mắt hổ phách sắc lạnh chỉ chăm chú về một phía, đôi môi nhếch nhẹ, vẻ mặt lại không mấy thiện cảm trước khung cảnh trước mặt.

- Phong Phong, Hóa ra cậu ở đây.

Quách An vừa khoác vai một vị tiểu thư nào đó tiến tới cậu vừa cười nhẹ.

Hai chiếc ly rượu chạm nhẹ nhau rồi cả hai cùng uống ngụm.

- Không có hứng thú à?

Quách An hỏi thêm.

- Có đấy.

Quách An nhìn theo hướng Viêm Dạ Phong nhìn, chỉ nhíu mày cười nhẹ.

Nhược Hàn vẫn đang nhảy trong vòng tay của Tử Hàm.

- Tôi sắp đi xa một thời gian. Tạm thời công việc giao cho cậu.

Không nói gì thêm Viêm Dạ Phong rời đi , cậu chỉ có công việc và công việc.

Quách An lắc đầu cười nhẹ, nhìn Viêm Dạ Phong đang bắt tay chào hỏi các đối tác.

....

Rào!

Tiếng vỗ tay rất lớn của mọi người.

- Tôn Thiếu.

Là Lý Mạnh. Vẻ mặt vẫn háo sắc như ngày nào.

- Lý Thiếu có chuyện gì?

Tôn Tử Hàm kính trọng không chút cảm xúc nắm chặt tay Nnhược Hàn vẫn đang run lên.

- Trùng hợp thật, Nhược Hàn , em lại khiến tôi tham lam rồi đấy.

Lão cười nhìn cô khiến cô nổi cả da gà lên muốn biến mất ngay.

- Nếu không có chuyện gì, Xin phép.

Tử Hàm kéo Nhược Hàn đi trước mặt lão.

- Tôn Thiếu, không cần phải vội vàng .

Lão tiến ttới trước mặt cậu.

- Cô ấy, vốn dĩ đã gần là của tôi.

- Chỉ là đã gần.

Tử Hàm cười nhẹ bình thản nói.

Đúng lúc đó.

- Ầy. Nhược Hàn đây mà. Cô cũng đủ tư cách đến đây sao? Thật là sự sỉ nhục cho quý tộc.

Phi yến vi từ đầu đi tới.Ả cố tình nhấn mạnh muốn gây sự chú ý của mọi người xung quanh.

Ngay lập tức mọi người đã bắt đầu để ý.

- Chúng ta đều là con người.

Nhược Hàn nhẹ nhàng cười nhẹ nói vẻ không sợ hãi.

- Nhưng không cùng đẳng cấp, Những đứa ăn mày như cô mà cũng đủ tư cách sao? Nực cười.

Ả cười đểu nói to, tiếng xì xào đã bắt đầu nổi lên.

- Phi tiểu thư hãy cẩn trọng lời nói.

Tử Hàm lãnh khốc nói.

- Tôn Thiếu, anh như vậy là đang sỉ nhục mọi người ở đây.

Ả quay lưng nhìn mọi người đang chú ý.

- Mọi người nghe tôi nói. Cô ta chỉ là người đầu đường xó chợ không có gia thế, người như vậy đủ tư cách sao?

- Phi Yến Vi, Cô lại làm ồn gì đấy ?

Quách An từ đâu xxuất hiện, đứng trước mặt ả.

- Không phải chuyện của cậu.

- Ồ... Xem ra là chuyện của cô.

- Cậu...

- Tôn Thiếu, lẽ nào cậu không cho cô ấy một danh phận nào sao? Người đẹp như thế nnày.Hay là cứ cho ta đi.

Lý Mạnh vẻ hào hứng nhìn cậu.

- Lý Thiếu quan tâm rồi. Phi Tiểu Thư, Cô nên biết chuyện trước khi tự làm bản thân mất mặt.

- Anh nói vậy là có ý gì?

- Nhược Hàn, Em muốn nói gì không ?

Tử Hàm nhẹ nhàng hỏi nhẹ, Nhược Hàm ngước lên nhìn cậu vẻ kkhó hiểu.

Cô không biết nói gì. Chỉ ngơ ngác nhìn cậu.

Tử Hàm kéo cô vào lòng, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cậu bình thản đến mức lạ thường.

Cô đặt hai bàn tay trước ngực cậu trong lúc rất bất ngờ. Cô nghe tiếng nhịp tim cậu dồn dập.

- Chúng Tôi sẽ đính hôn , Như vậy đã đủ tư cách chưa ?